Màn đêm buông xuống, đèn đuốc nối đuôi, dưới bóng đêm mịt mờ dâng trào sương mù du͙ƈ vọиɠ, trung tâm của sương mù, là cả một phố quán bar của thành phố Ninh. Cuối phố có một quán bar tên là "Gấu Mèo", gần đây trong quán có một tay trống cà lơ phất phơ mới đến, mặt mũi rất lớn, có tới hay không, có chơi trống hay không, không có một chút quy luật nào cả, đều dựa phải xem tâm trạng của anh ta.
Mà xã hội bây giờ là xã hội của "cá tính bản thân", "dị thường xuất chúng", cho nên anh ngược lại còn trở thành minh tinh được săn đón trong quán bar gần đây.
Anh là Kỷ Tuân.
Một hồi tiếng trống sảng khoái tràn trề khiến toàn trường hoan hô, khách trong quán bar chen chúc thành đám muốn xông lên phía trước, mà bảo an của quán bar sớm đã có kinh nghiệm, nắm tay nhau tạo thành một bức tường người, chặn lại bên cạnh sân khấu.
Hỗn loạn dưới khán đài không hề ảnh hưởng đến Kỷ Tuân, dù cho hỗn loạn này vì chính anh mà sinh ra.
Kỷ Tuân dựa về phía sau một chút, mồ hôi như mưa từ trán anh chảy xuống, cả người rơi vào trạng thái choáng váng khi linh hồn thoát khỏi thể xác, khắp nơi bập bềnh chao đảo. Mà cảm giác này, nói thật, tuyệt đối không tệ.
Linh hồn thoát khỏi thân thể nặng nề, thật giống như cũng thoát khỏi phiền não của phàm trần, thậm chí bên trong mơ màng còn có được một loại tùy ý khác lạ.
Đáng tiếc loại tùy ý này chỉ kéo dài trong nháy mắt ngắn ngủi.
Rất nhanh, thân thể đã phản ứng lại từ trong mệt nhọc quá độ, mồ hôi nóng rực, đau nhức mệt mỏi từ bốn phương tám hướng xông lên nhanh như tên bắn, xuyên qua thân thể, đóng chặt vào linh hồn.
Kỷ Tuân từ từ thở ra một hơi, anh mở tay để dùi trống trượt khỏi lòng bàn tay, nhấc tay gỡ xuống tai nghe, lại kéo áo T shirt đã ướt đẫm mồ hôi, giúp phần cổ thoát khỏi trói buộc nghẹt thở từ quần áo cùng tóc tai.
Sau đó anh nheo mắt lại, ngả lưng vào ghế, dựa vào nơi đó lắc lư.
Tuổi anh hẳn không lớn, mà cũng không nhỏ, khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, đúng độ còn nhiều dang dở; vóc người vô cùng cao lớn, hai chân vừa duỗi ra đã giống như cách bạn cả một quãng Thái Bình Dương; mặt mày sắc sảo, góc cạnh có độ, đôi mắt lại không thích hợp, vô cùng lười nhác; tóc rất dài, dài đến tận cổ, rối như tổ quạ, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp, kiểu tóc chẳng ra làm sao này cũng mang tới hương vị phóng túng riêng biệt khi thưởng thức âm nhạc.
Anh lắc lư như thế hai lần, tiếng hò hét dưới đài càng ngày càng cao, bảo an dần dần cũng không khống chế được nhóm người, ánh mắt ông chủ quán bar trừng anh đã sắp phun ra lửa, anh cuối cùng cũng đứng dậy, lắc lư đi về hậu đài, đến cửa hậu đài còn đột ngột quay đầu, giơ tay hôn gió:
"Cảm ơn mọi người, yêu mọi người."
"Oaaaa--"
Cửa cách âm mở ra rồi lại đóng lại, ngăn chặn toàn bộ âm thanh sôi nổi mới vừa bạo phát, Kỷ Tuân ở bên trong phòng thay đồ tắm rửa, thay quần áo khác, mặc áo gió từ cửa sau lần nữa tiến vào quán bar.
Cũng chỉ có mười lăm phút, tiếng huyên náo đã biến mất rồi. Trong thời đại mỗi thời mỗi khắc đều có tin tức mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người, Kỷ Tuân đối với mọi người là quá bé nhỏ, mà mọi người đối với Kỷ Tuân cũng bé nhỏ như thế.
"Đại minh tinh, trở lại rồi?" Một người đàn ông dáng người nho nhỏ mặc đồng phục của nhân viên phục vụ lên tiếng chào anh, hắn tên Jinny, là barkeeper ở nơi này, bởi vì trẻ tuổi tính cách cởi mở, giống như em trai nhà bên, rất được khách nữ trong quán yêu thích, cũng không thể tránh khỏi vì "các chị" mà làm chút chuyện, "Hôm nay có một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp!"
Mỹ nữ vốn là làm người ta hưng phấn, mỹ nữ có ý với Kỷ Tuân còn tìm chính mình giắt mối bắc cầu, lại càng khiến người ta hưng phấn.
Jinny đưa cái khay trong tay mình tới trước mặt Kỷ Tuân, mặt khay tráng men trơn bóng, bên trên để lả tả không ít tờ giấy, giấy được gấp lại một nửa, nhưng lại không gấp chặt, nửa che nửa mở lộ ra số điện thoại cùng dấu môi đỏ bên trong, lời mời gọi rõ ràng chói mắt.
Đây cũng xem như là phương án duy trì mà Kỷ Tuân tới nơi này: Anh chưa bao giờ qua đêm với người trong quán, mà mọi người lại càng phản nghịch muốn qua đêm với anh, đại khái là không có được sẽ không ngừng mời gọi thì thôi.
Kỷ Tuân gẩy gẩy ngón tay trên mặt khay, anh nhìn thấy gương mặt của chính mình. Mơ hồ xuất hiện bên trong khay, vành mắt thâm đen giống như đánh mascara, thật đáng sợ.
Anh còn nhìn thấy gương mặt của Jinny, Jinny nháy mắt sắp nháy đến rút gân rồi, xem ra hận không thể lấy dây đỏ trói lại hai người rồi ném lên giường, sau đó ở trước giường hân hoan nổ hai ống pháo cưới, khắp nơi ăn mừng.
Thực sự là hoàng đế không vội, thái giám đã lo.
Kỷ Tuân suy nghĩ miên man, cuối cùng cũng coi như thuận theo ánh mắt của Jinny mà bố thí liếc nhìn người kia.
Một cô gái mặc váy màu tím ánh kim, tóc dài uốn xoăn.
Quả thật rất đẹp, còn rất thời thượng, giống như các cô nàng trên trang bìa tạp chí FHM, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi một động tác, cho dù vén tóc thôi cũng mang vẻ quyến rũ mê hoặc.
Người đàn ông có lẽ chưa chắc đã hiểu sở thích của mình, nhưng cô chắc chắn hiểu được tâm tư của người đàn ông.
Mà Kỷ Tuân vẫn như cũ không hứng lắm thu hồi ánh mắt. Anh không nói gì, nhưng hành động lại chẳng khác gì bày tỏ "Chỉ như vậy"?
Jinny không thể hiểu được: "Mỹ nữ đẳng cấp như vậy anh còn nhìn không lọt? Anh còn muốn chị Hằng trên cung trăng sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!