Chương 2: Lời cầu hôn đột ngột

Lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông Cố Trường Chí tổ chức vào thứ sáu.

Ban đầu dự định bày tiệc ở nhà hàng, nhưng ông cụ không đồng ý. Nguyên văn lời lão Tướng quân nói rằng: "Có phải là lễ duyệt binh đâu, bày vẽ như thế làm gì, chỉ có bạn bè chiến hữu ôn lại chuyện xưa, làm ở nhà đi."

Có thể tổ chức được bữa tiệc mừng thọ này đã là sự thỏa hiêp lớn nhất của lão Tướng quân, bà Lý Uyển hiển nhiên sẽ không kì kèo gì thêm. Hơn nữa, Cố viên rộng lớn như thế, tổ chức môt buổi tiệc không thành vấn đề.

Ngày mừng thọ, mọi người trong Cố viên đều dậy từ rất sớm bắt tay vào chuẩn bị, lúc Cố Hoài Việt chay bộ trở về thì bàn ghế đã được bày trí hòm hòm trước sân. Anh muốn giúp đỡ nhưng bị chị Trương ngăn lại.

"Cứ để đấy chị làm." Chị Trương hồ hởi nói, "Chị nghe mẹ cậu bảo, tối nay có cô nào xinh đẹp đến đấy, cậu phải nắm chắc cơ hội này nhé."

"Liên quan gì đến em?" Cố Hoài Việt cười cười, đỡ một tay giúp chị Trương kê lại chiếc bàn.

"Sao lại không? Tóm lấy cơ hội mà tìm vợ chứ!" Chị Trương đáp lời, "Đừng để lỡ mất."

Cố Hoài Việt bật cười, đến cả chị Trương cũng đã bắt đầu thúc giục, xem ra tình hình không cho phép anh lạc quan được nữa.

Tiệc diễn ra vào buổi tối, từ bốn giờ chiều, khách khứa đã lục tục kéo tới. Họ đều là những đồng đội cũ của ông cụ, ngồi lại với nhau cũng không nói nhiều mấy lời khách sáo, nhắc về chuyện ngày xưa ai nấy đều cười rộn ràng, có thể thấy tâm tình ông cụ rất tốt.

Người còn vui hơn cả ông là bà Cố, trông thấy trong đám người đi cùng khách đến có cô gái nào trạc tuổi con mình đều cố ý dõi mắt theo, tâm trạng háo hức đến nỗi khiến Cố Hoài Việt đứng cạnh cũng mất tự nhiên. Anh viện cớ đi ra ngoài, còn tiện tay lấy luôn chìa khóa xe từ chỗ Phùng Trạm. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh còn phải đi đón một người.

Cố Hoài Việt lái chiếc xe viêt dã hiệu Liebao(1), thong dong tiến vào một khu phố cũ kĩ.

(1) Một thương hiệu thuộc hãng sản xuất ôtô GAC của Trung Quốc.

Lối kiến trúc dọc lối đi có phần tồi tàn, đèn đường cứ cách vài ngọn mới thấy một ngọn còn sáng, chiếc xe Liebao có phần thân khá lớn hơi khó lách qua đoạn đường hẹp. Cố Hoài Việt lái xe rất chậm, ánh sáng ảm đạm từ dãy nhà hai bên làm nổi bật ánh đèn chói loá mà chiếc Liebao phát ra. Luồng sáng ấy còn làm nhức mắt người đang đứng cuối đường trông về phía anh, người kia không khỏi đưa cánh tay lên che mắt lại.

Cố Hoài Việt lập tức tắt đèn, dừng xe bên đường, xuống xe đi nhanh vài bước rồi đứng lại trước mặt người kia.

"Chào cô giáo Nghiêm."

Người anh phải đón, chính là Nghiêm Chân.

Nghiêm Chân dụi dụi mắt mới nhìn rõ được người trước mặt, dưới ánh đèn mờ nhạt, bộ quân phục màu xanh ô liu lẫn vào màu đêm, duy chỉ có ngôi sao trên cấp hiệu thỉnh thoảng ánh lên một tia sáng ngời. Ba sao hai gạch, quân hàm Thượng tá.

Cô cố gắng bình tâm, dè dặt đáp: "Chào anh."

Cố Hoài Việt nhìn lướt qua cô một lượt, chợt có cảm giác trước mắt mình như sáng lên. Váy dài ôm hông, mái tóc chấm lưng búi lên đơn giản. Không đeo quá nhiều đồ trang sức nhưng trông vẫn giản dị thanh lịch. Nghiêm Chân không rõ anh nghĩ gì, ngược lại còn thấy căng thẳng khi bị anh nhìn chăm chú đến vậy: "Tôi mặc thế này có được không?"

Cố Hoài Việt khẽ nở nụ cười: "Đẹp lắm."

Nghiêm Chân theo anh lên xe, chiếc xe từ từ ra khỏi khu phố cũ kĩ, đi về phía Cố viên. Xe chạy rất êm nhưng trái tim Nghiêm Chân lại đập loạn xạ. Cô liếc mắt nhìn anh, không kìm được nhớ lại cuộc điện thoại ngày hôm đó. Anh nhờ cô giúp một việc, cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi kĩ ra mới biết là anh muốn mời cô đến dự tiệc mừng thọ của ông Cố

- với tư cách là bạn của anh.

Hiển nhiên, Nghiêm Chân bị anh làm cho hết hồn một phen, ngay lúc đó vừa chẳng biết lấy lý do gì để đồng ý, lại vừa không tìm được cớ để chối từ. Bên đầu kia điện thoại, giọng nói của Cố Hoài Việt rất điềm tĩnh: "Thực ra cả tôi và cô giáo Nghiêm đều có chung một rắc rối, vậy nên mới có bữa tiệc Hồng Môn Yến thế này."

Nghiêm Chân lặng im một chặp: "Ý anh là muốn tôi đóng giả làm... của anh, đến dể đối phó với gia đình hả?" Dù gì da mặt cô cũng mỏng, không thốt ra được hai tiếng bạn gái, Nghiêm Chân quyết định để trống.

"Không phiền phức như vậy đâu, bạn bè thôi là được."

Đây là lần đầu tiên anh đem một lý do lạ lùng như vậy ra nhờ cậy người khác, đương nhiên tình tiết câu chuyện cũng không thể quá vẹn toàn, phải chừa lại vài khoảng trống. Hơn nữa, anh sống độc thân bao năm nay, bà Lý Uyển đã nóng lòng lắm rồi, từ thái độ của bà hồi chiều anh có thể nhận ra được. Vậy nên, cho dù bên cạnh anh chỉ có một người bạn là giới tính nữ cũng sẽ khiến bà vui lòng.

"Có thể hỏi tại sao lại nhờ tôi giúp không?"

Cố Hoài Việt cũng không ngần ngại: "Vì cô là người thích hợp nhất." Cũng là cô gái duy nhất có tuổi tác phù hợp mà anh từng tiếp xúc từ sau khi trở về.

Nghiêm Chân nghe vậy cân nhắc trong giây lát, cuối cùng vẫn nhận lời. Mặc dù lúc bình tâm suy nghĩ lại, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy có hơi vô lý, nhưng niệm tình mấy ngày trước anh đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, cô cũng chỉ đành an ủi bản thân rằng làm vậy coi như trả nợ ân tình.

Tòa Cố viên nằm ở khu phố cổ kính nhất thành phố C. Là dân thành phố C, nhưng trước nay Nghiêm Chân đều chỉ đi lướt qua trước cổng lớn của tòa đại viện này, cảnh tượng nhìn thấy khi đó là hai chiến sĩ cảnh vệ đứng gác, một trái một phải như thần giữ cửa vậy. Lần này, cô đã bước vào bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!