Chương 1: Buổi họp phụ huynh khác thường

Mở đầu

Trời đã vào tháng Ba mà tuyết ở Lâm Chi vẫn rơi ngày một nhiều.

Từng mảng tuyết trắng đổ ào ào phủ ngập những cánh đào chớm nở, rồi lất phất bay giữa đám đông đang hốt hoảng, khiến họ càng thêm sợ hãi.

Thời gian này vỗn dĩ là mùa ngắm cảnh thưởng hoa, vậy mà những bông tuyết xinh đẹp kia lại mang đến tai họa phá hủy mọi thứ. Tuyết lở, đất trời trắng xóa một màu, vô cùng nguy hiểm. Người la hét, người bỏ chạy, khung cảnh hiện thời đang rất hỗn loạn.

Nghiêm Chân tỉnh lại trong tình hình đó, tuyết tơi như trút bên tai khiến trong đầu cô chỉ còn vang lên những tiếng ù ù trống rỗng. Không nhớ nổi tại sao cô lại ở đây, cũng không nhớ nổi chuyện tuyết lở đã xảy ra thế nào, chỉ biết rằng, cô bị kẹt trong tuyết, chân tay không thể cử động.

Thẫn thờ giây lát, cô rụt đầu trốn vào chiếc áo khoác dày đang mặc. Tuyết tan ra ngấm vào cơ thể, đôi chút lạnh giá lẩn trong làn hơi ấm. Lắng nghe âm thanh huyên náo bên ngoài, cô lại không hề lo lắng.

Chợt có tiếng trẻ con thút thít hỏi cô: "Cô không thấy lạnh ạ? Sao cô lại cười?"

Cô khó nhọc cúi đầu, phát hiện thấy dưới lớp áo khoác của mình còn đang bao bọc một cô bé con. Nghiêm Chân chăm chú nhìn bé gái, đáp giọng nhẹ nhàng: "Cô không lạnh."

Cô bé chừng như không hiểu, vẫn nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to đen láy.

"Bởi vì, cô nhớ từng có người nói với cô. Chú ấy bảo rằng, con người luôn có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ, khi chìm trong những kỳ niệm ấy sẽ cảm nhận được hơi ấm đã thiếu vắng từ lâu." Nghiêm Chân nói, dòng suy nghĩ dần trôi xa. Anh nói, sau mấy năm đóng quân ở Tây Tạng anh mới tiến vào Binh chủng Đặc công, không biết trước khi nào sẽ nhận được nhiệm vụ nguy hiểm, thời khắc thập tử nhất sinh cũng đã từng trải qua.

Anh nói, anh từng mai phục trong tuyết suốt hai ngày để theo dõi mục tiêu, tay chân buốt cóng đến mất hết cảm giác, nhưng súng nhất quyết không được buông. Rồi Đại đội trưởng nói với anh, đừng lúc nào cũng căng như dây đàn, phải thả lỏng ra, nghĩ tới những chuyện vui vẻ. Anh lục tìm trong trí nhớ, nghĩ tới điều gì đây, thế là anh chìm vào hồi ức, và rồi quên cả cái lạnh.

Giờ này, cô bị mắc kẹt trong tuyết lạnh run bần bật, thế là cô cũng lục tìm trong trí nhớ, nhớ đến chuyện vui vẻ nào nhỉ?

Cô nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng. Có biết bao ký ức ùa về.

Có gì trong số những kỷ niệm tươi đẹp đã qua đó?

Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô từ từ khép mắt lại.

Mùa thu.

Thành phố C đang vào mùa mưa, từng cơn gió lạnh nối nhau thổi qua, chỉ trong chốc lát nước mưa xối xả đã ướt đầy khung cửa. Nghiêm Chân ngồi trước cửa sổ cất tiếng thở dài, lại phải đội mưa về nhà rồi.

Cô Lý dạy cùng khối bước vào văn phòng: "Ơ cô Nghiêm, chiều nay không có tiết à?"

Nghiêm Chân khẽ cười: "Vừa mới hết tiết xong."

"Thời tiết dạp này lạ thật đấy. Vừa mưa một trận lại tiếp trận nữa. Cô Nghiêm này, cô đạp xe đi làm nhỉ?"

Nghiêm Chân ừ một tiếng, giọng điệu hờ hững.

Cô giáo họ Lý này tháng trước kết hôn, lấy một người thuộc hàng con ông cháu cha, mấy ngày nay đi làm đều có xe đưa xe đón, lên như diều gặp gió, vừa xong hỏi vậy chẳng qua là muốn khiến cô tỏ ra đôi chút ngưỡng mộ, nhưng thấy cô bỏ ngoài tai lời mình nói, cũng đành ngượng ngùng bỏ qua, không nói thêm lời nào. Bỗng chốc, phòng giáo viên lặng ngắt như tờ, cho đến khi cánh cửa được mở ra lần nữa, bầu không khí im ắng mới bị phá vỡ.

"Cô Nghiêm ơi!" Một cô bé bện tóc hai bên cuống quýt chạy vào, Nghiêm Chân nhận ra đó là lớp trưởng mà cô mới phân công tuần trước.

"Sao thế con?"

Cô bé cố nuốt ngụm nước miếng, "Cô Nghiêm, trong lớp có bạn đánh nhau, con, con không can được."

"Sao?" Cô khẽ nhíu mày, "Con về lớp trước đi, cô tới ngay đây."

Nghiêm Chân là giáo viên tiểu học, nói thực công việc cũng chẳng hề nhàn nhã, bởi ngôi trường mà cô đang dạy có rất nhiều con cháu của cán bộ cấp cao, lại toàn là trẻ con, thường ngày không đụng chạm gì tới cô đã là tốt lắm rồi. Lần này chẳng phải to chuyện rồi hay sao?

Cả lớp ba mươi sáu học sinh giờ chia thành hai phe, đừng tách biệt phía sau hai cậu bé cầm đầu. Dễ dàng nhận thấy hai bé trai kia đã trải qua một trận ẩu đả, trên mặt cả hai đều có những vết thương đủ cấp độ khác nhau. Một trong hai đứa đang lấy tay quệt nước mắt chà nước mũi. Đứa còn lại đưa mắt lườm đối thủ, ngẩng cao đầu.

"Cố Gia Minh, cậu đánh cậu ấy bị thương rồi, mau nói xin lỗi đi." Lớp trưởng Lâm Tiểu Tiểu giục giã.

Cậu bé đang ngẩng cao đầu kia thản nhiên liếc cô bé một cái, lại vẫn khinh khỉnh quay đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!