*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Thanh Các vừa rời khỏi nhà cũ vào buổi chiều. Thông thường, mỗi khi anh về đó sẽ không có chuyện mở tiệc linh đình. Nhưng lần này, vì từ khi trở về nước anh chưa có dịp gặp mặt chi nhánh bên ngoài nên ông cụ đã gọi tất cả đến.
Nội bộ nhà họ Triệu không có những ân oán hào môn quá mức gay cấn hay những màn tranh đấu tâm cơ. Mấy nhánh chính đều là đám con cháu ăn chơi hưởng lạc đến chết, cả đời chỉ biết dựa vào một mình Triệu Thanh Các để hưởng vinh hoa phú quý. Vì vậy, quyền lực của tập đoàn Minh Long luôn tập trung và ổn định.
Ngoại trừ khi đứng trước Triệu Mậu Tranh, một người độc đoán và có h@m muốn kiểm soát mạnh thì từ nhỏ Triệu Thanh Các đã có tiếng nói rất lớn trong gia tộc. Huống hồ những năm gần đây, tuổi tác của Triệu Mậu Tranh ngày càng cao, sức khỏe cũng không còn như trước.
Triệu Thanh Các tuổi trẻ nhưng địa vị cao, đôi khi ngay cả những ông chú ngoài năm mươi trong chi nhánh cũng phải gọi anh một tiếng "cậu chủ", trong khi đám trẻ con trong nhà lại gọi anh là "anh cả".
Anh giữ vẻ điềm tĩnh đáp lại từng người một, nhưng thực chất trong lòng chán đến chết, chỉ hận không thể ném cả lũ nhóc lắm mồm này ra ngoài bể bơi.
Từ thời thiếu niên, Triệu Thanh Các đã là kẻ kiêu hãnh được trời ưu ái. Mỗi dịp lễ Tết, họ hàng bên nhánh chính và chi nhánh phụ đều thích đẩy con cái đến trước mặt anh, để anh lì xì, theo truyền thống gia tộc còn phải trịnh trọng căn dặn bọn trẻ chăm chỉ học hành, sớm ngày trưởng thành, như thể một lời chúc của anh có thể khai sáng vận mệnh cho chúng.
Lúc anh về đến nhà cũ, tất cả đã đến đông đủ. Chiếc bàn tròn dài đã kín chỗ, Triệu Mậu Tranh cũng đã ngồi ngay ghế chủ vị, nhưng vì Triệu Thanh Các chưa đến nên không ai dám động đũa.
Chỉ khi anh ngồi xuống, bữa tối mới chính thức bắt đầu.
Vì trong nhà không có tranh đấu quyền lực khốc liệt nên bầu không khí cũng mang một vẻ thân tình giả tạo. Mấy người phụ nữ trong gia tộc ân cần hỏi han anh rồi bắt đầu trêu chọc chuyện hôn nhân của đám con cháu trai trẻ, nhưng chẳng ai dám nhắc đến Triệu Thanh Các.
Dù là công việc hay chuyện riêng tư, không ai dám làm chủ thay anh.
Món ăn của nhà họ Triệu bao năm nay vẫn không hợp khẩu vị Triệu Thanh Các. Anh mở nắp bát súp, liếc qua một cái rồi âm thầm thở dài. Ăn cho qua bữa xong, anh liền lên xe của Thẩm Tông Niên đến khách sạn mới khai trương của Trác Trí Hiên...
Chàng trai ngồi cạnh Trần Vãn tên là Tưởng Ứng, xuất thân phức tạp nhưng tính tình hòa nhã. Hiện tại, hắn đang làm giám tuyển [1] triển lãm và giám định cổ vật tại Hải Thị.
[1] Giám tuyển là người quản lý hoặc trông nom.
Hắn không thuộc giới thương trường tranh đấu khốc liệt, nhưng lại có quan hệ rất thân thiết với Thẩm Tông Niên, nên cũng không kiêng kỵ khi nhắc đến chuyện mà gần đây ai cũng tránh né.
"Tôi nghe người lớn trong nhà nói, bây giờ ngày nào bà Mạch cũng đến cổng tòa nhà Minh Long để kêu oan phản đối."
Đàm Hựu Minh cười khẩy: "Cho dù có mang ảnh chồng bà ta đi hộp đêm chơi gái trẻ đến trước mặt bà ta, bà ta cũng chẳng tin. Trước khi nhảy lầu, Mạch Gia Huy còn chơi bà ta một vố, chuyển hết nợ nần sang tên con gái chưa tốt nghiệp của mình."
Một người khác khẽ lắc đầu đầy bất đắc dĩ, quay sang Triệu Thanh Các nói: "Bây giờ tin đồn còn bị thổi phồng hơn nữa, phiên bản mới nhất là, cuộc gọi cuối cùng của Mạch Gia Huy trước khi nhảy xuống chính là với cậu. Giờ thì ai cũng sợ, chỉ e một ngày nào đó lại nhận được 'cuộc gọi tử thần' từ cậu."
Triệu Thanh Các không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi nhận ra mọi người đang nhìn mình, ánh mắt anh mới dần có tiêu điểm.
Trong nhiều tình huống, dù là xã giao hay họp hành, người ngoài nhìn vào luôn nghĩ anh trầm ổn, kiệm lời, khó đoán cảm xúc. Nhưng thực tế, nhiều lúc anh chỉ đang thả hồn suy nghĩ riêng.
Anh biết chuyện này gần đây gây xôn xao cả thành phố, nhưng anh chẳng bận tâm đ ến danh tiếng. Dù là Diêm Vương hay La Sát, anh vẫn thản nhiên cầm khăn ấm lau tay sạch sẽ, điềm tĩnh giải thích với mọi người: "Tôi không gọi, chỉ là đôi bên lựa chọn cách thực hiện hợp đồng khác nhau mà thôi."
Giấy trắng mực đen, rõ ràng minh bạch.
Đến kỳ hạn, chủ nợ Triệu Thanh Các chọn nộp đơn yêu cầu thi hành án, còn con nợ Mạch Gia Huy thì chọn phá sản vĩnh viễn.
Nghe anh phân tích như vậy, mọi người im lặng chốc lát rồi nhanh chóng đổi chủ đề.
Trong số những người có mặt, Trần Vãn là người trẻ tuổi và có địa vị thấp nhất nên chủ động nhận việc múc súp cho mọi người. Khi bàn xoay đến trước mặt Triệu Thanh Các, anh đang nói chuyện với Thẩm Tông Niên nên không lấy. Đàm Hựu Minh muốn gắp món khác, liền tiện tay xoay bàn đi.
Trần Vãn chống ngón tay lên thành ly rượu, bắt đầu nghi ngờ liệu mấy lần trước mình chỉ là may mắn tình cờ hay không. Cậu biết Triệu Thanh Các rất kén chọn, nhưng chưa từng thấy anh không có chút động tĩnh nào như hôm nay.
Hay là thời gian đã trôi qua quá lâu, khiến cậu bắt đầu cảm thấy thiếu niên Triệu Thanh Các trong căn tin trường học năm đó chỉ là ảo tưởng của chính mình?
Trần Vãn chỉ có thể đoán rằng hôm nay anh không có khẩu vị, nhưng đến khi phục vụ mang lên cho mỗi người một chén cháo bào ngư hải sản, Triệu Thanh Các lại thong thả ăn hết.
Cậu dốc cạn ly rượu, vách ly trong suốt phản chiếu đôi mắt cụp xuống của mình, có phần mông lung.
Cậu ít nói, cũng không quen thân với những người ở đây, thỉnh thoảng chỉ trò chuyện đôi câu với Tưởng Ứng, người chủ động bắt chuyện với mình. Còn phần lớn thời gian, cậu yên lặng thưởng thức tay nghề của đầu bếp mà Trác Trí Hiên bỏ tiền mời về, đồng thời lặng lẽ chấm điểm trong đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!