Chương 79: Ngoại truyện 6: Ngoại truyện Trung thu (Hoàn toàn văn)

Ngoại truyện 6: Ngoại truyện Trung Thu.

Trần Vãn kéo theo vali, vừa trò chuyện với mấy đàn em ở Khoa Tưởng vừa bước ra khỏi sân bay, chợt sững lại.

Gần đến Trung thu, khu vực đón khách ở sân bay đông đúc hơn hẳn. Người giơ bảng, người mải mê bấm điện thoại, nhưng chỉ có Triệu Thanh Các chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau đám đông, ánh mắt bình tĩnh kiên nhẫn nhìn về phía cổng ra.

Anh cao lớn, dù có bị đám đông che chắn cũng vẫn nổi bật, Trần Vãn vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt đen nhánh của anh.

Mãi đến khi Triệu Thanh Các rút tay ra khỏi túi áo gió đưa về phía cậu, Trần Vãn mới hoàn hồn, quay sang nói với mấy người trong đoàn: "Mọi người đi trước đi, chú ý an toàn nhé."

"Vâng, anh Trần," Mọi người đã quá quen với cảnh này, cười nói, "Chúc anh trung thu vui vẻ!"

"Chúc mọi người trung thu vui vẻ." Trần Vãn giơ tấm vé máy bay trong tay, rẽ qua đám đông, sải bước tới nắm lấy cánh tay Triệu Thanh Các: "Sao anh lại lên đây?"

Bọn họ đã hẹn nhau gặp ở cổng B3 dưới tầng hầm.

Triệu Thanh Các một tay kéo hành lý, một tay ôm lấy cậu, hỏi lại: "Chỉ có em được đơn phương đón máy bay sao?"

"…" Trần Vãn bật cười, "Này…"

Triệu Thanh Các mặt không đổi sắc, tự nhiên vòng tay qua vai cậu, giữ chặt, cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe.

Hôm qua Hồng Kông lại treo báo động bão số tám, cơn bão quét qua làm trời đất mịt mù, gió mưa chao đảo.

Ban đầu Trần Vãn không muốn để anh đến sân bay, dù sao Khoa Tưởng cũng đã cử tài xế đến đón.

Nhưng Triệu Thanh Các vẫn chỉ nói câu ấy: "Tài xế có theo đuổi em đâu."

Trần Vãn chẳng còn gì để nói nữa.

"Vòng gọi vốn B không quá thuận lợi," Gió bão hất tung vạt áo gió của cả hai.

Trần Vãn trút bỏ dáng vẻ điềm tĩnh trước mặt đàn em, thẳng thắn nói với Triệu Thanh Các: "Andrew quá kiêu ngạo, ỷ vào lợi thế sân nhà mà hét giá trên trời…"

Triệu Thanh Các hơi cúi đầu, lặng lẽ lắng nghe cậu nói.

Cùng đi trên thang cuốn là một cặp cha con, cậu bé ngẩng đầu, phàn nàn với ba mình: "Daddy, là Lucas tham lam, muốn cướp mô hình của con."

Trần Vãn không để ý, tiếp tục ngẩng đầu nói: "Anh ta còn nhăm nhe thị trường Hải Thị, ép giá xuất khẩu xuống mức thấp kỷ lục."

Cậu bé lại phụng phịu: "Còn thuê người dọa con nữa!"

Trần Vãn nói: "Tham vọng lớn như vậy, đến lúc Khoa Tưởng nâng giá độc quyền cấp phép bằng sáng chế lên, anh ta có muốn rút khỏi thị trường cũng chưa chắc kịp."

Cậu bé con bên cạnh phụ họa: "Đợi con tấn công tiêu diệt cậu ấy, cậu ấy sẽ biết tay con ngay."

Triệu Thanh Các đột nhiên cúi đầu cười khẽ, Trần Vãn nhận ra, bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

Thật đúng là càng sống càng thụt lùi, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, những chuyện như thế này trên bàn đàm phán vốn chẳng có gì lạ, vậy mà bây giờ lại giống như trẻ con về nhà mách lẻo.

Triệu Thanh Các nghiêng đầu, ghé sát tai cậu, thấp giọng: "Không sao, em cũng có thể tấn công tiêu diệt anh ta mà."

"…" Trần Vãn nghẹn lời, dở khóc dở cười: "Em thấy anh muốn tấn công tiêu diệt em trước thì có."

Khóe môi Triệu Thanh Các hơi nhếch lên.

Hai người cứ thế nói chuyện nhỏ nhẹ suốt quãng đường đến cổng B3. Sau khi lên xe, cả hai lại đồng loạt im lặng, nhìn nhau một cái.

Ánh mắt Triệu Thanh Các trầm lặng mà sâu thẳm, lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Trần Vãn, từ chân mày, sống mũi rồi dừng lại nơi đôi môi mềm mại. Gương mặt Trần Vãn như bị đốt cháy, vội vã quay đi giả vờ bình tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!