Chương 75: Ngoại truyện 2: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 2

Ngoại truyện 2: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 2.

Pháo hoa trên cảng Victoria chỉ bắn đến mười một giờ đêm.

Tiệc tàn, Đàm Hựu Minh ngồi vào ghế phụ chiếc Bentley, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tông Niên mở ứng dụng poker online. Đây là hệ thống mới do hai nhà họ Thẩm – Đàm hợp tác đầu tư, hiện tại vận hành thuận lợi, thu lợi nhuận đáng kể.

Đàm Hựu Minh chơi một ván, điện thoại báo pin yếu, vừa nhấc người lên một chút, Thẩm Tông Niên đã ấn công tắc trên bảng điều khiển trung tâm, ngăn kéo bật ra để lộ dây sạc.

Đàm Hựu Minh thà chờ sạc còn hơn lấy điện thoại của mình, đây đã là thói quen ăn sâu bén rễ.

Sau khi Thẩm Tông Niên được đưa đến nhà họ Đàm, hắn vẫn liên tục bị gia tộc quấy nhiễu suốt một thời gian dài, nào là gọi điện đe dọa, nhắn tin uy hiếp, khi thì dụ dỗ, lúc lại hăm dọa. Thẩm Tông Niên không thèm để tâm, nhưng Đàm Hựu Minh thì không nhịn được, ngày nào cũng kiểm tra điện thoại của hắn.

"Má nó, cậu cứ để mặc bọn họ phát điên vậy à??"

Trong từ điển của đại ma vương không có chữ "nhịn".

Người nhà họ Thẩm đe dọa một câu, Đàm Hựu Minh sẽ chửi lại mười câu.

Người nhà họ Thẩm gọi một cuộc, hắn lập tức bỏ tiền thuê hacker xóa sổ luôn số của đối phương.

Lần đầu tiên Thẩm Tông Niên nhìn Đàm Hựu Minh bằng ánh mắt nghiêm túc là khi hắn nhe răng cười đầy khiêu khích, vừa nghe điện thoại của một ông chú họ Thẩm vừa xổ một tràng chửi bới bằng ba thứ tiếng Trung – Quảng – Anh, đan xen đủ loại tục ngữ.

"…"

Nếu cuộc gọi này diễn ra trong nhà, Quan Khả Chi thậm chí còn thấy con trai mình chửi chưa đủ bạo, lời lẽ vẫn còn quá ôn hòa, thậm chí còn nhiệt tình chỉ bảo cho hắn thêm vài câu chửi địa phương sắc bén hơn.

"…."

Ông cụ Đàm ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy khích lệ, Đàm Trọng Sơn hé miệng định nói gì đó, cuối cùng đành thôi.

Từ đó, chuyện Đàm Hựu Minh ngang nhiên chiếm dụng điện thoại của Thẩm Tông Niên đã thành chuyện quen thuộc trong nhà, sau này, người trong nhà muốn tìm Đàm Hựu Minh đều trực tiếp gọi vào số của Thẩm Tông Niên, lâu dần, bạn bè cũng bắt đầu làm theo...

Chiếc Bentley băng qua xứ cảng thơm [1], Đàm Hựu Minh hé cửa kính xuống, kể với Thẩm Tông Niên một tin đồn vừa nghe được từ bạn bè tối nay.

[1] Tên gọi khác của Hồng Kông.

"Mẹ của Tạ Chấn Lâm qua đời rồi."

Giọng điệu của hắn hiếm khi mang theo vài phần trầm trọng, hồi còn đi học, trong một lần nhà trường tổ chức dã ngoại, bọn họ từng được ăn món chè xoài bột báng do bà Tạ tự tay làm.

Vì vẫn đang trong dịp Tết nên đám tang được tổ chức đơn giản, không để người thân bạn bè đến viếng. Ở Hải Thị, người ta rất kiêng kỵ chuyện này, giới kinh doanh lại càng đặc biệt tránh né.

"Chuyện của cậu ta với gã người mẫu kia, nhà họ Tạ vẫn không chịu nhượng bộ."

Từ hồi đại học đến giờ, đã rất nhiều năm trôi qua, khi bạn bè cần giúp đỡ, Đàm Hựu Minh nhiều lần ra tay hào phóng, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ chuyện này sẽ không có kết quả.

Những gia đình như bọn họ đều vậy.

"Chuyện mới xảy ra mấy hôm trước thôi, còn chưa qua mùng ba Tết đã lại cãi nhau, cha con trở mặt, gà bay chó sủa. Bác gái phải nhập viện, mấy lần suýt nguy kịch."

Đàm Hựu Minh nặng tình trọng nghĩa, lại vô cùng coi trọng gia đình, lẩm bẩm một mình: "Nhất định phải là người đó sao?"

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu sâu sắc của bạn mình, chỉ là bản thân chưa từng yêu ai nên khó mà thấu hiểu được, nhất là khi nghe kể về cảnh đối phương đau đớn, hối hận đến tận cùng bên mộ, trong lòng hắn trào dâng cảm giác xót xa không đành lòng, khẽ thở dài: "Hy vọng cậu ấy chưa từng hối hận."

Tia sáng từ chiếc đèn pha đối diện chiếu đến, làm sáng bừng gương mặt vừa đa tình vừa vô tình của hắn, tựa như kẻ đi lướt qua ngàn vạn đóa hoa mà không vướng lại một phiến lá nào, lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Thẩm Tông Niên cầm vô lăng, không đáp một lời, nhưng dù vậy, Đàm Hựu Minh vẫn có thể thao thao bất tuyệt. Hắn đã quen rồi, nói mười câu mà Thẩm Tông Niên đáp lại một câu thì đã quá nể mặt.

Chuyển sang chuyện chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!