Chương 6: Cố hết sức, giữ lòng bình thản

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu đến sớm, khách vẫn chưa tới. Người chia bài đã được đặt trước lấy chìa khóa dẫn cậu vào phòng chơi bài.

Khách lần này đến từ Thâm Thị. Trần Vãn nghe ngóng được rằng đối phương thích chơi bài riêng lẻ nên chủ động mời khách đến khách sạn Phổ Lê, đặt một phòng riêng biệt.

Người chia bài là một người phụ nữ Ukraine trẻ tuổi, cao ráo, thông thạo tiếng Anh, tiếng Trung, ngay cả tiếng Quảng Đông cũng rất chuẩn. Cô dẫn Trần Vãn lên tầng bằng thang máy bên hông.

Cậu hỏi cô rằng tối nay khách sạn có sự kiện gì không. Trước giờ cậu luôn đi thang chính, thang máy quan sát có thể nhìn bao quát thành phố nước trong vườn khách sạn, cảnh sắc rất đẹp.

Cô ấy mỉm cười nói đúng là có khách quý đến, không tiết lộ thêm gì.

Cậu cũng không hỏi tiếp, chỉ căn dặn cô ấy một số thói quen của khách sẽ đến sau.

Người chia bài rất chuyên nghiệp. Tối đó, khách của Trần Vãn chơi rất vui vẻ. Giữa trận, cậu gọi người mở rượu mình gửi ở đây, uống rất nhiều với khách, may mắn là chuyện dự án cũng tiến triển thuận lợi hơn cậu tưởng.

Vài ván sau, khách tiếp tục say sưa đánh cược. Trần Vãn thấy dạ dày hơi khó chịu, bèn đi rửa mặt trong nhà vệ sinh.

"Người không đưa lên... đi rồi..."

Bàn tay cậu đang đặt dưới vòi nước khựng lại.

"... Không tới... không chắc... nhìn không rõ..."

Thì ra, người bao trọn tầng ba tối nay là Minh Long.

"Quái lạ... Triệu... trên xe rõ ràng..."

"Hầm rượu... giám sát từ xa... lần sau..."

"Không tin...!"

Trần Vãn ngẩng đầu lên, nhìn gương thấy gương mặt mình không chút biểu cảm.

Cậu lau khô tay, đi đến trước cửa buồng vệ sinh phát ra tiếng động, dùng cây lau nhà chặn ngang tay nắm cửa từ bên ngoài rồi xách một xô nước bẩn, dội từ trên xuống.

"Đm!!!"

"Ai! Thằng nào làm!?"

"Ai ở ngoài! Mở cửa! Mở cửa ngay!"

"Đừng để tao tìm được mày! Đ* mẹ mày!"

Trần Vãn đặt xô nước xuống, tựa lưng vào cửa, châm một điếu thuốc, mặt không đổi sắc. Cậu vừa hút thuốc vừa nghe gã kia chửi bới, đợi khi tiếng chửi thấm mệt, cậu vẩy tàn thuốc vào trong. Người bên trong có vẻ bị bỏng, hét lên một tiếng quái dị.

Trong tiếng đập cửa ầm ầm như muốn long trời lở đất, cậu quay lại rửa tay. Bóp ra chút xà phòng, xoa từng ngón tay một, cẩn thận kỳ cọ, xả nước rồi sấy khô, tất cả động tác đều ung dung, thong thả. Sau đó cậu rời khỏi nhà vệ sinh, để mặc sau lưng những tiếng mắng chửi ngút trời.

Trước khi bước vào phòng riêng, cậu hơi nhếch môi, nở nụ cười rạng rỡ với khách, lại trở về dáng vẻ lịch lãm của một quý ông, hoàn toàn che giấu đi sự uể oải và u ám từng hiện lên trong gương nhà vệ sinh.

Bão cấp tám rời đi theo đúng lịch trình, cuối cùng Hải Thị cũng đón những ngày trời đẹp hiếm hoi.

Đám công tử bấy lâu bị nhốt trong nhà bắt đầu nôn nóng muốn chơi bời.

Trần Vãn từ trước đến nay luôn là người có mặt ngay khi được gọi, ăn chơi hưởng lạc đều theo đến cùng.

Cậu nói với Trác Trí Hiên rằng mình không muốn làm gì cả, điều đó là thật, nhưng muốn nhìn thấy người đó một lần cũng là thật.

Tâm ma vây hãm bao năm, giương nanh múa vuốt, lý trí gắng sức kiềm chế mới miễn cưỡng giữ vững chiếc mặt nạ của người bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!