Triệu Thanh Các đưa cho cậu một ly cà phê.
Trần Vãn nhận lấy, có lẽ là trợ lý thứ hai đã chuẩn bị, không phải cà phê mua bên ngoài, vì trên thành cốc có logo của Minh Long, cũng là logo in trên những chiếc ly dùng một lần mà cậu từng thấy khi đến công ty họ họp.
Triệu Thanh Các đặt laptop trên đùi sang một bên, hỏi: "Cậu thích không?"
Trần Vãn nếm thử, có mùi thơm của yến mạch.
Trước đây, bất kể là gì, cậu đều sẽ nói thích, nhưng bây giờ cậu biết Triệu Thanh Các thực sự xem mình là bạn, thích những cuộc đối thoại bình đẳng, nên cậu cũng sẵn sàng chia sẻ với anh những suy nghĩ thật lòng của mình.
"Tôi thích yến mạch, nhưng bình thường uống ít ngọt hơn một chút."
Triệu Thanh Các nhìn cậu, khẽ nói được, sau đó lấy điện thoại ra.
"Tôi nhắn cho thư ký."
"Hả?"
Vừa nhắn tin, anh vừa nói: "Sau này cậu còn đến Minh Long nhiều."
Trần Vãn nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói gì. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng được ai đối xử một cách nghiêm túc và cẩn trọng như vậy.
Cuối cùng, cậu chỉ nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Bàn tay Triệu Thanh Các gõ chậm lại một chút, ngước lên nhìn cậu một lát rồi mới nói: "Chuyện nhỏ thôi." Còn xa mới đến mức gọi là nhiều.
"Còn đồ ăn thì sao, thích hương vị thế nào?" Triệu Thanh Các hơi nghiêng người về phía cậu, tư thế rất thoải mái, đầu gối vô tình chạm vào chân Trần Vãn mà không rút lại, có phần giống như muốn kéo dài cuộc trò chuyện.
Trần Vãn chưa từng chia sẻ sở thích thật sự của mình với ai, nên suy nghĩ rất nghiêm túc: "Tôi thích ẩm thực Quảng Đông, đồ ăn Chiết Giang cũng khá hợp khẩu vị."
Tống Thanh Diệu là người Cô Tô, lúc nhỏ cậu hay ăn theo khẩu vị của bà.
Triệu Thanh Các khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Trần Vãn cười hỏi: "Còn anh, Triệu Thanh Các, anh thích gì?"
Triệu Thanh Các hơi nhướng mày, ngày trước, dù có nghiêm túc trả lời mười câu hỏi, Trần Vãn cũng sẽ không tùy tiện hỏi ngược lại một câu nào.
Anh cất điện thoại đi, chống khuỷu tay lên cửa kính xe, một tay chống đầu, nhìn cậu với vẻ vừa như cười vừa không: "Không phải cậu đã biết rồi sao?"
"..."
Trần Vãn hơi chột dạ, cũng có chút bất đắc dĩ, mở hai tay ra cười nói: "Tôi không biết thật mà."
Triệu Thanh Các không trêu cậu nữa, nói: "Có lẽ tôi thích ăn món gia đình." Ngừng một chút, anh bổ sung: "Loại bình thường nhất ấy."
"Cái gì cũng được."
Trần Vãn mở miệng, rất nhiều suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Cậu nhìn anh chăm chú, nghiêm túc nói: "Được, tôi cũng sẽ nhớ."
Triệu Thanh Các quay mặt đi.
Trên cửa kính xe phản chiếu khuôn mặt anh, biểu cảm thư thái và vui vẻ.
Đột nhiên, Trần Vãn cảm thấy Triệu Thanh Các ở rất gần mình, gần đến mức có thể trò chuyện như những người bạn, có thể chia sẻ sở thích, có thể nói ra những điều chân thật mà trước đây chưa từng nói với bất kỳ ai.
Triệu Thanh Các không hề lạnh lùng, Triệu Thanh Các là một người rất dịu dàng, rất rộng lượng. Trần Vãn nghĩ vậy.
Bất ngờ, Triệu Thanh Các lấy từ két sắt ra một khẩu Beretta BU9, đưa đến trước mặt cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!