Triệu Thanh Các chỉ vào rìa bụi cỏ, nói.
Trần Vãn nhìn sang, dưới tán cây ven đường có trồng lan cỏ, lá mọc thành từng cụm, thân dài xanh mướt, giữa những phiến lá mảnh mai, ánh sáng nhỏ bé nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện.
Cậu bước tới quan sát một lúc, sau đó quay đầu nhìn Triệu Thanh Các, hỏi: "Anh Triệu thích đom đóm à?"
Dưới ánh trăng, bờ vai Trần Vãn phủ một tầng sáng nhàn nhạt, trong đôi mắt cậu, ánh đom đóm bừng lên, hệt như một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng. Triệu Thanh Các lặng người, không nói thích hay không thích, chỉ bảo: "Trước đây tôi có rất nhiều mẫu côn trùng."
Nhưng đó là chuyện của rất lâu trước kia, khi anh còn nhỏ, về sau, chúng đều hóa thành tro bụi trong ngọn lửa rồi.
Trần Vãn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh có muốn không?"
"Muốn gì?"
"Đom đóm, tôi có thể bắt cho anh." Trước năm chín tuổi, Trần Vãn sống trong khu nhà cũ đầy côn trùng gián và chuột, nên chuyện này chẳng có gì khó khăn với cậu.
Triệu Thanh Các im lặng nhìn cậu chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, một lát sau, anh khẽ gật đầu.
Trần Vãn cúi thấp người, nhẹ nhàng tiếp cận bụi lan cỏ, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Triệu Thanh Các đứng phía sau. Bóng dáng Trần Vãn mảnh mai, tay chân thon dài, tư thế của cậu lúc này như một con linh dương đang rình mồi.
Trần Vãn nhanh chóng bắt được con đom đóm, cậu đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Thanh Các, chắp hai tay lại rồi vươn ra trước.
Triệu Thanh Các không có nhiều ký ức về tuổi thơ, trong đầu anh cũng chẳng còn câu chuyện cổ tích nào để ví von khoảnh khắc này, nhìn dáng vẻ của Trần Vãn, anh lại có cảm giác như cậu đang dỗ dành trẻ con nên không đưa tay nhận.
Trần Vãn chờ một lúc, cũng không giận mà chỉ mỉm cười hiền hòa: "Anh muốn mang về hay ngắm ở đây?"
Khoảng cách giữa hai người không xa, Triệu Thanh Các có thể ngửi thấy hương lan thoang thoảng vương trên tóc cậu. Anh cụp mắt, hỏi: "Mang về được sao?"
Trần Vãn nói: "Nếu anh muốn, tôi sẽ xuống quầy lễ tân xin một cái lọ."
Triệu Thanh Các không muốn cậu đi, bèn nói: "Ngắm một lúc rồi thả nó đi thôi." Giọng điệu nghe có vẻ rất nhân từ.
"Được." Trần Vãn mở hai tay, ra hiệu anh hãy nhìn kỹ, chiếc đèn lồ ng nhỏ bé khẽ bay lên từ lòng bàn tay, ánh sáng dịu dàng hắt lên đôi mắt hai người.
Họ dõi theo ánh sáng nhỏ bé ấy, ánh mắt vô tình chạm vào nhau. Đôi mắt Triệu Thanh Các trầm lặng như sương giăng đáy núi, còn đôi mắt Trần Vãn in trọn nét hồ thu.
Cả hai đều có thể nhìn rõ đối phương, nhưng cũng chẳng ai nhìn rõ gì cả.
Màu xanh thẫm của núi rừng hòa lẫn vào bóng cây chập chờn, gương mặt và biểu cảm của đối phương trở nên mơ hồ. Trong làn gió tĩnh lặng như có một sự giằng co vô hình, cũng như một màn đối đầu lặng lẽ không lời.
Đôi mắt đen của Triệu Thanh Các sâu như ngọn đuốc, Trần Vãn không hiểu vì sao, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, vững vàng như thể có thể ứng phó với mọi thứ.
Triệu Thanh Các không tìm được chút gợn sóng nào trong mắt cậu, bèn trầm giọng nhắc nhở: "Đom đóm của cậu bay đi rồi."
Trần Vãn ngẩng đầu, dõi theo ánh sáng nhỏ bé đang khuất xa rồi hỏi Triệu Thanh Các: "Anh còn muốn xem không?" Nếu muốn, cậu có thể bắt thêm một con nữa.
Triệu Thanh Các khẽ lắc đầu.
Thứ chưa thuộc về mình, dù có nắm giữ thì cũng có ích gì đâu.
Đêm càng lúc càng khuya, hai bên đường mòn có đặt những chiếc đèn lồ ng chuẩn bị cho khách đi dạo ban đêm, Trần Vãn chủ động lấy một chiếc rồi quay sang nói: "Vậy chúng ta về thôi?"
Giữa núi rừng sâu thẳm, cậu thật sự không yên tâm về sự an toàn của Triệu Thanh Các.
Ở lối vào con đường nhỏ có một bậc thang đá phủ đầy rêu xanh. Vì Trần Vãn là người cầm đèn nên sau khi bước xuống, cậu liền quay lại, giơ đèn lên trước mặt Triệu Thanh Các, nhắc nhở: "Cẩn thận, chỗ này trơn lắm."
Triệu Thanh Các đứng yên trên bậc thang một lúc, không bước xuống. Thấy vậy, Trần Vãn bèn đưa tay ra, nhưng không phải xòe hẳn bàn tay mà lịch thiệp nắm tay lại, chỉ để Triệu Thanh Các vịn vào cánh tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!