Chương 43: Có một con đom đóm

Lần này đến gặp Jennifer, Phương Gián thu hoạch được một số kiến thức lý thuyết, nhưng do chưa thể triển khai thực tế nên chỉ xây dựng được mô hình 3D sơ bộ.

Vài ngày sau, cảnh báo mưa đen dần hạ cấp xuống mưa đỏ rồi mưa vàng, cho đến khi hoàn toàn được gỡ bỏ. Kỳ nghỉ do bão kết thúc, thời gian làm việc tại nhà của người dân cũng chấm dứt, các hoạt động của dự án Vịnh Bảo Lê chính thức khởi động trở lại.

Do ảnh hưởng của thời tiết xấu trước đó, rất nhiều cuộc gặp gỡ xã giao và hội nghị bị trì hoãn cần được giải quyết gấp.

Dự án Vịnh Bảo Lê chiếm vị trí rất quan trọng trong kế hoạch năm năm tới của Minh Long, những cuộc họp và tiệc xã giao thông thường thì Triệu Thanh Các sẽ không tham dự, nhưng nếu có quan chức cấp cao hoặc nhân vật quan trọng, anh sẽ dẫn theo Từ Chi Doanh và Trần Vãn cùng tham dự.

Đã một thời gian Trần Vãn không gặp Triệu Thanh Các, nhưng vì vẫn thường xuyên gọi điện video nên cũng không cảm thấy xa lạ.

Tuy nhiên, cậu nhận ra một điều, Triệu Thanh Các trong điện thoại và Triệu Thanh Các ngoài đời thực không hoàn toàn giống nhau. Ngoài đời, anh lạnh lùng hơn, ít nói hơn, khó đoán hơn, hình ảnh Triệu Thanh Các với mái tóc tóc chưa khô hẳn mở máy tính làm việc dường như chỉ là một phiên bản đặc biệt, hoặc có lẽ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của Trần Vãn mà thôi.

Chỉ cần cuộc gọi video kết thúc, hình ảnh đó cũng biến mất theo.

Giữa những buổi họp và tiệc tùng liên tiếp, Trần Vãn vẫn giữ phong thái chu đáo nhưng khiêm tốn như mọi khi, nhất là khi cần chắn rượu thay người khác, cậu rất có ý thức của một bên đối tác, coi mình như một công cụ.

Với một người tay trắng dựng nghiệp như cậu, những chuyện này vốn quá bình thường, thậm chí quen thuộc đến mức không cần nghĩ ngợi, vì vậy cậu không nhận ra Triệu Thanh Các đã hơi cau mày.

Những bữa tiệc rượu này ngoài mặt là nâng ly chúc tụng, nhưng thực chất lại là nơi sóng ngầm cuộn trào, hoặc là gió đông áp đảo gió tây, hoặc là ngược lại. Trần Vãn tuyệt đối không để Minh Long và Triệu Thanh Các rơi vào thế yếu, càng không để phụ nữ phải chắn rượu thay mình.

Tửu lượng của cậu rất tốt, dù uống lẫn mấy ly Thanh Hoa Lang và rượu vang đỏ cũng không hề đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn sáng tỏ, đây là bản lĩnh được rèn luyện qua nhiều năm lăn lộn trên thương trường.

Lúc Triệu Thanh Các nói chuyện với các quan chức xong thì quay lại, Trần Vãn đã hạ gục không ít người trên bàn rượu.

"…"

Triệu Thanh Các đặt tay lên vai cậu, nói: "Đủ rồi."

Trần Vãn ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn anh, mỉm cười gật đầu, nụ cười nhạt nhòa như một AI vừa nhận được lệnh và chấp hành nghiêm chỉnh.

"…" Triệu Thanh Các không biết cậu đã say hay chưa, nhưng vẫn ra hiệu cho Từ Chi Doanh gọi canh giải rượu.

Từ Chi Doanh khẽ nói với Trần Vãn: "Anh thật thà quá, để ý mấy kẻ đó làm gì, không biết cách lợi dụng thế lực gì cả."

Trần Vãn: "…"

"Có thấy khó chịu không?"

Trần Vãn cười: "Cô Từ à, tôi không sao." So với những buổi tiệc rượu trên bàn đàm phán của cậu, những chuyện này chẳng đáng là gì.

Trong số những người tới tham dự, có vài người từng quen biết Trần Vãn, thấy cậu xuất hiện bên cạnh Triệu Thanh Các, ánh mắt họ lập tức thay đổi.

Khi tiệc sắp tàn, một người tìm cơ hội tiếp cận Trần Vãn, bóng gió nhờ cậu giúp đỡ, hoặc là tạo mối quan hệ trong các dự án nhỏ thuộc dự án Vịnh Bảo Lê, hoặc là nói vài lời tốt đẹp trước mặt Triệu Thanh Các, giúp họ bắc cầu nối.

Triệu Thanh Các nghe thấy Trần Vãn nhẹ giọng từ chối, khéo léo nói rằng mình chỉ là một nhân vật nhỏ trong kế hoạch của dự án này, không có tiếng nói gì cả.

Hơn nữa Triệu Thanh Các chỉ là sếp của cậu mà thôi, giữa họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, bên A bên B, ranh giới tầng lớp và quyền lực được phân định rõ ràng, bình thường họ hầu như không có giao tình cá nhân, càng không thể nói là quá thân thiết, thế nên cậu chẳng có lý do gì để can thiệp, chẳng thể giúp đỡ.

Dĩ nhiên, lời của Trần Vãn chắc chắn sẽ khéo léo hơn nhiều, nhưng khi đến tai Triệu Thanh Các thì chỉ còn lại ý đó...

Sau khi tiệc rượu kết thúc, tài xế đỗ xe ngay ngắn, Triệu Thanh Các là người đầu tiên lên hàng ghế sau, Trần Vãn bước đến kéo cửa ghế phụ lái nhưng không mở được. Tài xế hạ cửa sổ, cung kính nói: "Cậu Trần, anh Triệu mời cậu ngồi ở ghế sau."

Trần Vãn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Triệu Thanh Các muốn tiện nói chuyện, bèn mỉm cười gật đầu: "Được, cảm ơn."

Cậu vòng qua bên kia xe, mở cửa xe, thấy Triệu Thanh Các dựa lưng vào ghế, đang cúi đầu trả lời tin nhắn công việc.

Trần Vãn ngồi xuống, gọi một tiếng "anh Triệu" rồi tự giác giữ khoảng cách, không làm phiền anh nữa.

Chiếc xe lăn bánh, không gian bên trong tối dần, Triệu Thanh Các đặt điện thoại xuống, một tay tựa vào cửa kính, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì mà suốt quãng đường vẫn không lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!