Chương 42: Cô ấy là bạn cậu sao?

Một tuần mới bắt đầu, đài khí tượng khẩn cấp phát đi tín hiệu cảnh báo mưa đen.

Cùng lúc đó, Sở Giao thông thông báo do ảnh hưởng của bão và mưa lớn, sạt lở đất ở khu đông đã khiến một số tuyến đường bị sụt lún, nhiều tuyến từ Trung Hoàn đến phố Đề Đốc bị phong tỏa hoàn toàn, trung tâm hành chính ban hành thông báo nghỉ bão, yêu cầu người dân làm việc tại nhà, nếu không cần thiết thì không nên ra ngoài.

Cảnh báo thời tiết được chia thành ba cấp: mưa vàng, mưa đỏ và mưa đen. Khi có mưa đỏ, chính quyền chỉ khuyến nghị người dân nên ở trong nhà, còn mưa đen là cấp độ cao nhất, bắt buộc các doanh nghiệp ngừng hoạt động, trường học đóng cửa.

Những ngày sau đó, ngoại trừ một số cơ quan nhà nước và đơn vị đặc biệt, cả Hải Thị đều rơi vào tình trạng đình trệ, những con đường vốn tấp nập xe cộ nay trở nên vắng tanh, chỉ còn lại âm thanh của cơn mưa trút xuống khắp nơi.

Do làm việc tại nhà, thời gian Trần Vãn họp trực tuyến với Triệu Thanh Các cũng tăng lên đáng kể, địa điểm họp video bắt buộc phải chuyển từ công ty về nhà riêng của mỗi người.

Bỏ đi bộ vest và cà vạt, Triệu Thanh Các có một nét thư thái hơn thường ngày, trông cũng sống động và chân thực hơn nhiều.

"Trần Vãn, tối qua cậu lại không nghỉ ngơi đúng không?" Giọng anh nhẹ bẫng, không hề có ý trách móc, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác chột dạ.

"Có nghỉ rồi." Nhưng thực ra cũng chẳng được bao nhiêu, thời tiết này làm giảm hiệu suất công việc, nên chỉ còn cách tăng ca bù vào, tối qua đúng là cậu đã thức đến nửa đêm.

"Thật không?" Không rõ Triệu Thanh Các có tin hay không, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tựa vào lưng ghế rồi tiện miệng hỏi: "Đang uống gì thế?"

"Thiết Quan Âm." Món đồ uống không thể thiếu mỗi lần cậu thức khuya.

Triệu Thanh Các gật đầu, lật mở tài liệu trước mặt...

Buổi chiều, do sức gió bất ngờ mạnh lên, khu vực Trần Vãn ở bị mất tín hiệu, mãi đến tối mới có điện lại.

Có lẽ Triệu Thanh Các vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa lau khô hẳn, càng làm nổi bật vẻ sắc nét, lạnh lùng của đôi mắt anh.

"Bên cậu có an toàn không?"

Trần Vãn nhìn những giọt nước vẫn còn đọng trên ngọn tóc anh, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đáp: "Rất an toàn."

Mạng vẫn chập chờn, những cuộc đối thoại bị trễ nhịp, khiến cho cuộc trò chuyện giữa họ có cảm giác như những con người cố bấu víu nhau trong thời kỳ tận thế.

Nếu không có đối phương, cả Triệu Thanh Các lẫn Trần Vãn đều sẽ phải một mình vượt qua khoảng thời gian bão tố không biết kéo dài đến khi nào này.

Triệu Thanh Các làm việc ở nhiều không gian khác nhau trong nhà khi trò chuyện với Trần Vãn, buổi sáng còn ngồi bên cửa sổ lớn, buổi tối đã chuyển sang thư phòng rồi, không gian bày trí bằng gỗ khiến Trần Vãn lập tức liên tưởng đến một mùi nước hoa.

Hương cam, Trần Vãn thực sự đã đi mua một chai nước hoa có mùi hương ấy. Thấy đá cẩm thạch trên bệ cửa sổ trông có vẻ lạnh lẽo, cậu lại chọn thêm một tấm chăn len thủ công, vẫn là để vào chiếc tủ đựng quà, nơi cất giữ những món quà mãi mãi không thể gửi đi.

Triệu Thanh Các nghe Trần Vãn báo cáo về số liệu ngày hôm qua, đột nhiên đứng dậy nói: "Để tôi đi lấy sạc."

Anh bước vào phòng, trong video lướt qua một góc ga giường, dường như có cả mô hình đặt ở đầu giường, nhưng hình ảnh chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khi Trần Vãn muốn nhìn rõ hơn một chút, màn hình đã quay trở lại với gương mặt của Triệu Thanh Các, anh ngồi gần ống kính, từng đường nét sắc sảo của khuôn mặt khi được phóng đại trở nên vô cùng áp lực.

"Sao thế?" Triệu Thanh Các nghiêng đầu hỏi.

Trần Vãn bình tĩnh đáp: "Không có gì, anh Triệu, chúng ta tiếp tục đi."

"Được." Triệu Thanh Các đặt lại điện thoại vào vị trí quen thuộc rồi thông báo với Trần Vãn rằng Jennifer đang bị kẹt lại Hải Thị vì bão trong mấy ngày tới, cô ấy đồng ý dành chút thời gian để gặp anh.

Jennifer là một nhà địa chất biển dày dạn kinh nghiệm, có nhiều năm nghiên cứu về dòng hải lưu và chuyển động địa chất dưới đáy đại đại dương, nắm giữ lượng lớn tư liệu khảo sát thực địa và kiến thức lý luận sâu rộng. Phương Gián đang gặp khó khăn trong việc thiết lập nền móng dưới lòng đất, đã muốn tìm gặp Jennifer để nhờ tư vấn từ lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội. Triệu Thanh Các thông qua các mối quan hệ ở nước ngoài mới liên lạc được với cô.

Là người trẻ nhất từng giành được giải thưởng Thanh Học trong lĩnh vực này, Jennifer có lịch trình vô cùng dày đặc, lần này cô ấy và nhóm nghiên cứu chỉ quá cảnh ở Hải Thị, nhưng do bão nên mới bị kẹt lại, tạo ra cơ hội hiếm hoi để gặp gỡ.

Trần Vãn hỏi: "Khi nào vậy?"

"Sáng mai." Triệu Thanh Các mở laptop lên: "Tôi vừa nhận được phản hồi cách đây nửa tiếng."

Trần Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Mưa to quá."

Bầu trời đen kịt từ chiều đến giờ, đài khí tượng liên tục phát đi ba cảnh báo khẩn cấp, dự báo trong vòng mười sáu giờ tới sẽ có trận mưa rất to. Một cây cầu vượt dành cho người đi bộ ở Kim Chung đã bị dòng nước cuốn trôi, Sở Giao thông và Sở Cảnh sát lại một lần nữa ra thông báo kêu gọi người dân hạn chế ra đường nếu không thực sự cần thiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!