Chương 41: Trung với vua

Lâu dần, Phương Gián cảm thấy Trần Vãn khác biệt so với hai kẻ tư bản lúc nào cũng toát ra mùi tiền kia, đối phương thực sự hiểu những thành quả học thuật và tinh thần nghiên cứu của mình, vì vậy thái độ của hắn đối với Trần Vãn cũng thay đổi rất nhiều, đến mức mỗi khi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời nào, dù là một giờ đêm hay bốn giờ sáng, hắn đều trực tiếp tag Trần Vãn trong nhóm chat.

Triệu Thanh Các chưa bao giờ nhắn gì trong nhóm, nhưng mỗi khi Phương Gián đăng tin mới, báo cáo công việc hay thảo luận phương án mới, anh sẽ ngay lập tức nhắn riêng cho Trần Vãn.

Hầu như Trần Vãn luôn online, chỉ cần đối phương gửi một dấu "?" thì cậu lập tức tận tụy đảm nhiệm vai trò AI phiên dịch riêng cho Triệu Thanh Các, sẵn sàng hỗ trợ mọi lúc mọi nơi.

Dĩ nhiên, Minh Long có đội ngũ kỹ thuật riêng, Triệu Thanh Các chủ yếu nắm tiến độ tổng thể của dự án, điều phối các bên để kiểm soát toàn cục. Nhưng Trần Vãn nhận thấy anh thực sự rất coi trọng công việc này, vì thế cậu cố gắng diễn giải các phương án của Phương Gián sao cho dễ hiểu nhất.

"Anh Triệu, nguyên lý mà tiến sĩ Phương dựa vào đại khái là như vậy, dòng hải lưu mùa đông là một biến số khó kiểm soát, chúng ta phải cố gắng hoàn tất trước tháng mười một."

"Ừm."

"Được, nếu có chỗ nào chưa rõ, anh cứ tìm tôi bất cứ lúc nào."

"Có làm phiền cậu không?"

Trần Vãn rất có trách nhiệm: "Ăn lộc vua thì phải trung với vua thôi."

Triệu Thanh Các dường như khẽ bật cười: "Trần Vãn."

Ngón tay Trần Vãn siết lại.

"Tôi không phải kiểu bên A bóc lột nhân viên đâu."

"…"

Triệu Thanh Các thấu tình đạt lý: "Khi bận, cậu có thể không trả lời tôi ngay." Anh chưa bao giờ yêu cầu Trần Vãn phải phản hồi ngay lập tức,

Nhưng Trần Vãn lại là người có chuyện gì phải trả lời ngay.

Bắt đầu gọi điện là vì Triệu Thanh Các không thích cách giao tiếp kém hiệu quả, với tần suất trò chuyện hiện tại, dường như sắp vượt qua cả mức độ trao đổi giữa cậu và Trác Trí Hiên luôn rồi.

Cuộc gọi của Triệu Thanh Các giống như khí thế của chính anh, vang lên từng tiếng một, ép sát khiến Trần Vãn không kịp phòng bị.

Trong nhận thức xã giao của Trần Vãn, chỉ có những người cực kỳ thân thiết mới thường xuyên gọi thoại bất kể lúc nào.

Cậu thầm thắc mắc, nhưng vẫn giữ giọng điệu đúng mực: "Anh Triệu."

"Trần Vãn." Triệu Thanh Các lên tiếng, rồi không nói gì nữa.

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở của cả hai truyền qua đường dây, đôi lúc đồng điệu, đôi lúc lệch nhịp. Hơi thở của Triệu Thanh Các trầm ổn, bình lặng, nhưng Trần Vãn lại cảm thấy có thứ gì đó men theo dòng điện vô hình mà thiêu đốt thần trí mình, thế nhưng Triệu Thanh Các vẫn không nói gì, cậu đành lên tiếng: "Anh Triệu, tôi sẽ trình bày trước với anh về cấu trúc hợp lực của giá đỡ đường hầm dầu khí dưới biển nhé."

"Cậu nói đi." Giọng Triệu Thanh Các trầm thấp, đầy từ tính.

Trần Vãn cố gắng tập trung lại, nghiêm túc bắt đầu giải thích cho bên A, nhưng mới nói được một nửa, Triệu Thanh Các bỗng cất lời: "Trần Vãn, có người gọi cậu."

Trần Vãn mải mê trình bày đến mức không chú ý, bấy giờ cậu mới quay đầu nhìn lại, đáp: "À, là đồng nghiệp tôi, đến giờ ăn cơm rồi."

"Ừm, vậy đi ăn trước đi."

Trần Vãn nói: "Không sao, chúng ta thảo luận nốt phần này trước đã, hay là anh muốn đi ăn trước?"

Triệu Thanh Các bảo: "Cậu đi ăn đi, chiều rồi nói tiếp."

Trần Vãn mất vài giây để hiểu câu này, ý là buổi chiều vẫn có thể gọi lại sao, cậu đáp ngay: "Được."

Triệu Thanh Các nói: "Buổi chiều tôi có hai cuộc họp, từ hai giờ bốn mươi đến ba giờ hai mươi, rồi từ năm giờ đến sáu giờ, buổi tối thì không có lịch trình gì."

"?" Trần Vãn chưa kịp phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!