"Cậu căng thẳng à?"
"Gì cơ?"
"Nhịp đập của cậu nhanh hơn bình thường."
"…"
Triệu Thanh Các chỉ giả vờ thử dò xét Trần Vãn mà thôi, một lần chạm ngắn ngủi như vậy vốn không thể cảm nhận được điều gì bất thường.
Trần Vãn mỉm cười, bình tĩnh đùa lại: "Căng thẳng thì chưa đến mức, nhưng để bên A phục vụ tôi thế này thì đúng là vinh hạnh quá rồi."
Giọng điệu Triệu Thanh Các vẫn bình thản, phong thái hào phóng: "Chuyện nhỏ thôi, nhưng việc cậu trúng thầu đã giúp tôi và Minh Long bớt đi rất nhiều phiền toái."
"Dùng người thì không nghi ngờ, đã chọn Khoa Tưởng làm đối tác thì nghĩa là chúng tôi tin tưởng và công nhận thực lực của các cậu. Khoa Tưởng không đưa giá cao nhất, nhưng tôi không thể thiếu thành ý, tính cả lần trước còn nợ một lời cảm ơn, cậu cứ coi như tôi đang…"
"Mua chuộc cậu."
Trần Vãn gật đầu, không chút nghi ngờ.
Cách Triệu Thanh Các làm việc với tư cách bên A, cậu đã từng nghe qua. Minh Long có được thành công như hôm nay không chỉ nhờ vào sự quyết đoán, sắc bén của người nắm quyền, mà còn bởi ngay từ khi còn trẻ, anh ta đã có phong thái của một doanh nhân lớn, biết trọng người tài, rộng lượng khoan dung.
Điều này ai cũng công nhận.
Triệu Thanh Các có thể vô tình, lạnh lùng như gió thu quét sạch lá với đối thủ, nhưng với người của mình thì lại hết sức bao bọc, đối đãi hào phóng. Chính vì thế, từ cấp dưới đến đối tác từng hợp tác với anh đều một lòng tâm phục khẩu phục, trung thành và ủng hộ anh.
Khoảnh khắc ấy dài như cả thế kỷ, sau khi cài xong khuy măng sét, Triệu Thanh Các lịch sự lùi lại nửa bước, nói: "Nhìn xem, thích không? Nếu không thích thì chúng ta cứ từ từ chọn tiếp."
Trần Vãn nheo mắt cười, đáp: "Tôi thích."
Cậu giơ hai tay lên khoe, trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang thử đồ mới vào dịp lễ tết, Triệu Thanh Các lẳng lặng quan sát.
Hồng ngọc rất hợp với Trần Vãn, tôn lên khí chất nhã nhặn, thanh lịch của cậu.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra vào ngày ký hợp đồng, đôi tay này sẽ cài chiếc khuy măng sét ấy, đặt bút ký tên Trần Vãn rồi bắt tay anh, chính thức trở thành đối tác.
Triệu Thanh Các bảo nhân viên đóng gói khuy măng sét lại, trong lúc đó, Trần Vãn nhận một cuộc gọi công việc, còn anh thì suy nghĩ một chút, khẽ dặn nhân viên nhờ thợ khắc một ký hiệu nhỏ ở mặt sau của khuy.
Họa tiết rất đơn giản, không mất nhiều thời gian nên Trần Vãn không hề hay biết.
Cậu chỉ biết một điều, hóa ra Triệu Thanh Các lại thích đi dạo trung tâm thương mại.
Điều này có vẻ không hợp với hình tượng của anh lắm.
Mua khuy măng sét xong, anh vẫn chưa có ý định rời đi, có lẽ do bình thường ít khi ra ngoài nên hôm nay anh dạo rất chăm chú, thỉnh thoảng lại nói với Trần Vãn vài câu.
Trần Vãn kiên nhẫn đi bên cạnh anh, đồng thời cũng cẩn thận quan sát xung quanh.
Sau đó, Triệu Thanh Các lại để mắt đến một chiếc kẹp cà vạt, mua luôn để tặng Trần Vãn, món quà không quá đắt đỏ, nhưng thực sự rất hợp với cậu.
Nhân viên cửa hàng đưa hộp quà đã đóng gói cho Trần Vãn, nhưng Triệu Thanh Các đưa tay ra trước: "Để tôi cầm cho."
Trần Vãn cảm thấy không tiện để bên A phải bận rộn vì mình thêm nữa.
"Không sao," Triệu Thanh Các lắc lư chiếc túi, nói, "Chúng ta còn đi dạo một lúc nữa mà."
Trần Vãn không ngờ rằng cái "một lúc" này lại kéo dài đến tận khi trung tâm thương mại đóng cửa, từng đoàn khách du lịch và người mua hàng theo nhóm ùn ùn đổ xuống từ thang cuốn, dòng người bỗng chốc đông nghịt.
Trần Vãn lập tức đi về phía bên ngoài, chắn cho Triệu Thanh Các, Triệu Thanh Các hỏi: "Làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!