Chương 4: Keats

Trần Vãn không ăn nổi nữa, điện thoại trong túi rung lên, nhưng cậu không để ý. Khi cúi xuống nhìn đồng hồ, cậu liền bị bà cả Tào Chi bắt bẻ: "Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không? Sao A Vãn lại gầy đi nhiều thế này."

Mọi người đều quay sang nhìn, Trần Vãn lấy khăn ăn lau tay, đáp: "Không có, trời nóng quá nên ăn không được nhiều."

Cháu trai của Tào Chi là Tào Chí cười đùa như vô tình: "A Vãn ăn quen sơn hào hải vị rồi, còn để mắt đến mấy món này làm gì nữa? Hôm nọ có người bạn của con còn khen A Vãn xuất hiện ở Trung Hoàn, trông rất ra dáng đấy."

Sắc mặt mọi người đều trở nên vi diệu. Hôm đó, bữa tiệc tiếp đón Triệu Thanh Các cũng diễn ra ở Trung Hoàn.

Trần Bỉnh Tín lập tức truy hỏi: "Cậu đến Trung Hoàn làm gì?"

Trần Vãn thong thả lau tay, bình tĩnh nói dối: "Đi đỗ xe giúp Trác Trí Hiên."

Ánh mắt già nua của Trần Bỉnh Tín dừng trên người cậu. Trần Vãn quay đầu lại, điềm tĩnh đối diện với ông ta.

Cuối cùng, Trần Bỉnh Tín cũng phải tin, bởi ai cũng biết hồi nhỏ Trần Vãn từng tình cờ cứu một người bạn có thân phận cao quý khi đi bơi.

Liêu Toàn, em trai của bà hai cười nói: "Vậy A Vãn phải nắm chắc sợi dây này nhé. Chỉ mình con leo lên không được đâu, nhà họ Trần có vững thì con mới đứng vững được, đúng không?"

Trần Vãn không nói gì, Trần Bỉnh Tín thì cười khẩy: "Nó thì có gì để mong chờ? Người ta chẳng qua chỉ coi nó là chân chạy vặt thôi, làm gì có chuyện thật sự cho nó thể diện."

Câu này nói thẳng ngay trước mặt mọi người khiến ai nấy đều bật cười. Tống Thanh Diệu giận mà không dám nói gì, sắc mặt đỏ bừng lên, nhưng Trần Vãn lại không cảm thấy khó chịu.

Lời lẽ tuy khó nghe, nhưng về lý thuyết thì Trần Bỉnh Tín không sai. Trần Vãn luôn rất rõ vị trí của mình. Cậu chưa bao giờ quá lạc quan về việc giới thượng lưu thật sự chấp nhận mình, dù sao thì thân thế, địa vị đã định sẵn khoảng cách như trời và vực.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng cảm thấy bên đó tốt hơn nơi này rất nhiều. Không cần biết những công tử kia có coi cậu là bạn bè hay không, ít nhất họ coi cậu là một con người.

Trần Vãn gật đầu, bình thản đáp: "Đúng vậy, tôi chỉ là kẻ chạy việc lặt vặt, không có tiếng nói gì cả."

Đừng nói là làm gì cho nhà họ Trần, ngay cả việc kinh doanh của chính mình, cậu cũng tuyệt đối không lợi dụng quan hệ trong giới đó.

Đây là một ranh giới không thể vượt qua.

Con người Trần Vãn, từ trong ra ngoài, từ ánh mắt đến nụ cười, không có gì là thuần túy cả. Nhưng chí ít ở điểm này, cậu vẫn giữ được sự thuần túy hiếm hoi.

Cậu phải dốc hết sức để bảo vệ sự thuần túy ấy.

Mọi người vốn muốn nhìn cậu làm trò cười, nhưng khi thấy cậu thờ ơ, chẳng bận tâm chút nào, chủ đề liền chuyển sang chuyện hôn nhân của cô cả phòng ba.

Nhà họ Trần có quy tắc nghiêm ngặt, lễ nghi rườm rà, bữa tối kết thúc, Trần Bỉnh Tín chắp tay niệm lời cầu nguyện, dẫn mọi người dâng hương cho Thánh Allah và Thiên Hậu Thánh Mẫu.

Không ít lần Trần Vãn tự hỏi, kiểu tín ngưỡng nửa tây nửa ta, chẳng thuần đông cũng chẳng phải tây này thật sự sẽ không khiến cả hai vị thần nổi giận sao?

Lạnh lùng quan sát cảnh Trần Bỉnh Tín quỳ bái dập đầu, Trần Vãn thoáng cảm thấy mình như đang sống ở một năm nào đó cuối thời nhà Thanh.

Như mọi năm, Trần Bỉnh Tín lại mời mấy vị thầy phong thủy đến trừ tà bái Phật, tốn một khoản lớn mua bùa chú, hy vọng có thể giúp Vinh Tín

- tòa nhà đã mục nát từ tận gốc khôi phục vẻ huy hoàng.

Mấy vị "cao nhân" đi quanh sờ mó các góc tường, cửa ngạch, tính toán ra một quẻ tốt, khiến mọi người yên tâm quay lại bàn mạt chược.

Khách khứa đến từng đợt, từng đợt, quân bài lách cách đổ xuống, đến mức Quan Âm và Phật Tổ e rằng cũng bị mấy tiếng "ù!" này quấy nhiễu đến mất sạch thanh tịnh.

Chiếc đồng hồ gỗ đỏ mới chỉ tám giờ, vẫn còn rất lâu nữa mới đến lúc có thể rời đi.

Trần Vãn ra sảnh phụ hít thở không khí. Cậu chưa bao giờ nhận điện thoại công việc ở nhà cũ nên chỉ đứng trước cửa sổ, nhàn nhã nhìn mưa.

Bão số tám đang hoành hành dữ dội, nhưng lại không chịu tan nhanh mà cứ kéo dài dai dẳng. Mưa đêm rơi trên những tán cọ rộng lớn phát ra tiếng rào rạt, cánh hoa hải đường mùa thu rụng đầy sân.

Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng do nghỉ bão nên có rất nhiều trẻ con, cả con cháu chi thứ của nhà họ Trần lẫn những đứa trẻ do khách khứa mang theo đang nô đùa trong sảnh trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!