Chương 39: Chỉ có cậu được tặng thôi à?

Triệu Thanh Các lái xe đến một nhà hàng ven đường trên phố Bồ Dã, nơi này có cửa sổ sát đất, bên ngoài là mặt biển đêm, ánh đèn không quá rực rỡ.

Trần Vãn cảm thấy ở đây không giống một nơi để họp bàn công việc, nhưng chỉ có hai người, không mang theo đội ngũ mà đến mấy chỗ phải uống rượu trắng giao tiếp thì cũng kỳ lạ.

Nhà hàng không lớn, khách cũng chẳng đông, nhưng lại rất có phong cách, những chiếc bàn nhỏ trang trí nến bên trên, ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí ấm áp, thích hợp để bạn bè trò chuyện.

Hai người ngồi đối diện nhau, đôi chân dài của Triệu Thanh Các co lại, không chạm vào Trần Vãn, thế nhưng cậu lại có cảm giác đôi chân mình bị bao vây trong khoảng trống nhỏ bé dưới bàn, khiến cậu không dám cử động bừa bãi.

Đối phương thản nhiên như không, vững vàng như núi.

Chỉ có cậu chột dạ, trong lòng có quỷ nên mới nhạy cảm.

Trần Vãn cố giữ nhịp tim bình ổn, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm biển đêm, nhưng qua tấm kính lại bắt gặp một đôi mắt tối đen đang dõi theo mình, ánh mắt ấy sâu thẳm, bình tĩnh, nhưng không nhìn thấy đáy.

Trái tim Trần Vãn lỡ một nhịp.

Không giống sư tử nữa.

Triệu Thanh Các…

Là sói.

Thủ lĩnh loài sói nâng ly một cách tao nhã, hướng về phía cậu: "Hợp tác vui vẻ."

Trần Vãn cũng nâng ly đáp lại một cách xã giao: "Hợp tác vui vẻ."

Món ăn được mang lên đầy đủ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn.

Họ chưa thân đến mức có thể nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng Trần Vãn không phải kiểu người để cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.

Triệu Thanh Các vẫn như trước, nghe nhiều hơn nói. Nhưng những kỹ thuật thăm dò ẩn ý và lời lẽ khéo léo thường dùng trên bàn đàm phán hôm nay lại không có tác dụng như mọi lần.

Trần Vãn trông có vẻ dễ gần và hay trò chuyện, nhưng gần như không chủ động nói về chuyện cá nhân. Cậu không đề cập đến sở thích, thói quen hay cuộc sống thường nhật, cũng không chủ động tìm hiểu về đời tư của Triệu Thanh Các, phần lớn cuộc đối thoại của cậu chỉ xoay quanh những lời bày tỏ, chúc mừng và mong đợi về dự án hợp tác.

"…"

Triệu Thanh Các đáp lại một câu được, rồi cùng cậu thảo luận về kế hoạch triển khai dự án trong thời gian tới, trao đổi một số ý kiến.

Dưới ánh đèn lung linh, nâng ly cạn chén, cả hai đều ôm tâm tư riêng, nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn nghiêm túc, không để lộ sơ hở nào.

Bữa tối kết thúc, Trần Vãn vào nhà vệ sinh, lúc ấy, Thẩm Tông Niên gọi cho Triệu Thanh Các, bảo anh đến trà trang.

Đàm Hựu Minh chắc chắn đang ở ngay bên tai Thẩm Tông Niên, bởi anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười và hơi thở của hắn.

Triệu Thanh Các chẳng bận tâm đ ến việc hắn nghe lén, chỉ bình thản nói: "Chưa xong việc."

Thẩm Tông Niên khựng lại, không ngờ chỉ để ký một bản hợp đồng không quá phức tạp lại mất nhiều thời gian như vậy. Mặc dù đối với Khoa Tưởng, đây là một hợp đồng lớn, nhưng xét trên tổng thể dự án, nó chỉ là một mắt xích nhỏ trong một công trình khổng lồ.

Với tư cách là nhà đầu tư, hắn không quá quan tâm hay đặt nặng vấn đề này, chỉ cần người phụ trách đáng tin cậy là được.

Thẩm Tông Niên vỗ vai Đàm Hựu Minh, đợi hắn lại tiếp tục chơi bời rồi hỏi Triệu Thanh Các: "Thế nào rồi?"

Triệu Thanh Các: "Không biết."

Thẩm Tông Niên nói: "Khó nói nhỉ."

Triệu Thanh Các im lặng giây lát, rồi nói: "Cậu ấy lại bóc cua cho tôi."

Thẩm Tông Niên: "… Cậu cũng giỏi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!