Chương 37: Chuồn chuồn trong lòng bàn tay

"... Có." Trần Vãn không biết anh hỏi vậy là cố ý hay vô tình, gương mặt cậu ánh lên vẻ ngại ngùng, nhưng trong lòng lại thấy vui.

Phải chú ý chừng mực, Trần Vãn thầm nhắc nhở bản thân.

Điếu Đại Hồng Bào đã cháy gần hết, Triệu Thanh Các dập tắt điếu thuốc, ngany lúc đó, một bàn tay chìa ra trước mặt anh, lòng bàn tay hướng lên.

"?"

Trần Vãn phản ứng rất tự nhiên: "Đưa tôi đi, tôi vứt giúp anh." Bên ngoài không có thùng rác, cầm mãi cũng bất tiện.

"..." Triệu Thanh Các thường cảm thấy kinh ngạc trước ý thức phục vụ của Trần Vãn, không hiểu sao cậu có thể làm mọi chuyện một cách tự nhiên và thản nhiên đến vậy.

Dù đầu thuốc khi cháy đến cuối gần như không còn nóng nữa, Triệu Thanh Các vẫn có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gạt tay cậu xuống, nói: "Không cần."

Trong lòng Trần Vãn khẽ run, có cảm giác như một con chuồn chuồn vừa lướt qua lòng bàn tay, còn chưa kịp nắm lấy thì nó đã bay mất.

Khi về, hai người tách ra đi riêng.

Trần Vãn nán lại để gọi điện thoại.

Trước khi ra ngoài, Tống Thanh Diệu đã gọi cho cậu một cuộc, nhưng cậu vẫn chưa kịp hồi âm.

"Bé con, bác sĩ đã khám xong chưa?"

Bà hỏi câu này không phải vì quan tâm đ ến bệnh tình của Trần Vãn, mà bởi bà có chuyện muốn nói.

"Giờ con có tiện nói chuyện không?"

Trần Vãn mím môi, không nói rằng mình đã xuất viện được mấy ngày, hiện còn đang dự tiệc mừng hồi phục, chỉ đáp: "Tiện, mẹ nói đi."

Tống Thanh Diệu hạ thấp giọng, báo cho cậu một tin kinh doanh quan trọng: "Hai ngày trước, cổ phiếu lẻ của Vinh Tín bị thu mua, Tạ Gia Kiên nói vài cổ đông nhỏ bên phía Phương Dương đang liên hệ với ông ấy. Bé con, bây giờ trong tay con có thể huy động được bao nhiêu tiền mặt..."

"Mẹ lại đi gặp Tạ Gia Kiên à?"

Tống Thanh Diệu sững người, có vẻ không ngờ trọng tâm Trần Vãn quan tâm lại là chuyện này, hơn nữa còn chất vấn bà, bà tức giận phản bác: "Trần Vãn, mẹ là mẹ của con! Chẳng lẽ mẹ gặp ai cũng phải báo cáo với con, còn cần xin phép con sao? Con có biết tôn trọng người lớn là gì không?"

Trần Vãn mím chặt môi, định hỏi bà có bao giờ tự tôn trọng chính mình chưa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hít sâu một hơi, hạ giọng, vừa khuyên nhủ vừa cảnh cáo: "Mẹ thế này là đang bắt hổ lột da, chơi với lửa có ngày tự thiêu đấy. Tạ Gia Kiên là kẻ tâm cơ, dẻo mồm dẻo miệng, mẹ không phải đối thủ của ông ta đâu."

Tống Thanh Diệu không để tâm: "Mẹ có thể không nhờ Tạ Gia Kiên giúp, vậy con giúp mẹ thu mua cổ phần Vinh Tín đi."

Trần Vãn hoàn toàn không hiểu: "Sao mẹ cứ phải cố chấp với Vinh Tín thế?" Cậu rít mạnh một hơi thuốc, luồng khói từ phổi bị đẩy ra, "Mẹ muốn thứ khác, con có thể giúp mẹ, nhưng chuyện này thì không."

Không moi được tiền từ con trai, Tống Thanh Diệu giận dữ chửi bới vài câu rồi dập máy.

Trần Vãn vẫn cảm thấy bất an, bèn cử người âm thầm giám sát tài khoản của bà cũng như động thái của Tạ Gia Kiên.

Cậu điều chỉnh lại tâm trạng rồi quay trở lại, lúc này, trà đã được rót thêm một lượt mới. Tưởng Ứng đang kể về một dự án đấu thầu đỏ [1] mà hắn nghe được từ gia đình chú mình.

[1] Dự án đấu thầu đỏ: Ý chỉ những dự án có liên quan đến chính quyền hoặc doanh nghiệp nhà nước.

Hắn hỏi Triệu Thanh Các: "Minh Long không có ý định gì sao? Nhà họ Lý và nhà họ Đàm đều đang án binh bất động chờ cậu ra tay, bọn họ định chơi trận chiến giá cả, còn kêu gọi vốn nước ngoài từ sớm rồi. Hiện tại tỷ giá đang tăng, họ quyết tâm thắng bằng được."

Triệu Thanh Các ngẩng đầu nhìn Trần Vãn đang bước vào, thản nhiên nói: "Không vội."

Anh không thích hành động bừa bãi, anh thích để con mồi tự đi đến.

Nếu đối phương không biết đường mà đi, anh có thể giúp trải thảm, dựng bậc thang, từng bước một, tận tay dẫn dắt.

Nhưng nếu đối phương không chịu đi... Triệu Thanh Các tựa lưng vào ghế, xoay nhẹ đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt có chút tiếc nuối và sâu xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!