Trần Vãn thật sự không đoán được thái độ của Triệu Thanh Các, đành phải hỏi thẳng: "Vậy tối mai anh có đến không?"
"Những ai sẽ có mặt?" Triệu Thanh Các cầm điện thoại đi suốt dọc đường, trông chẳng khác gì những nhân viên văn phòng vừa tan ca, vừa bước ra khỏi công ty vừa gọi điện cho người yêu hoặc gia đình.
"Cậu Đàm, anh Thẩm..." Trần Vãn liệt kê vài cái tên.
"Tại sao lại mời tôi?" Triệu Thanh Các rất nguyên tắc, không chỉ hỏi danh sách khách mời mà còn muốn xét duyệt cả lý do mời.
"..." Trần Vãn bắt đầu hoài nghi liệu mình có để lộ tâm tư hay không, nhưng lại cảm thấy chắc là không, có lẽ chỉ đơn giản là Triệu Thanh Các cho rằng quan hệ giữa hai người chưa đủ thân thiết, nên hỏi kỹ để đảm bảo mọi thứ rõ ràng.
Cậu bình tĩnh trả lời: "Lúc tôi nằm viện, anh đã giúp đỡ rất nhiều, còn giúp tôi tìm một người chăm sóc, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh."
Triệu Thanh Các không tỏ rõ là đồng ý hay không, chỉ hờ hững đáp: "Vậy à."
"Ừm."
Anh không trực tiếp nhận lời cũng chẳng từ chối, chỉ nói: "Cứ xem tình hình thế nào, nếu rảnh thì tôi sẽ đến."
Trần Vãn dứt khoát đáp: "Được, vậy chào anh, anh Triệu."
"..." Nghe giọng điệu cậu bình thản như không có ý định níu kéo thêm, Triệu Thanh Các nhìn ra ngoài cửa xe, ánh đèn thành phố lướt nhanh qua cửa kính, cất giọng trầm thấp: "Tạm biệt, Trần Vãn."
Vừa dứt lời, chiếc điện thoại nóng rực trong tay lập tức tối đen, cạn sạch pin.
Đối phương cúp máy quá nhanh, khiến Trần Vãn không thể đoán được tâm tình của anh, nhưng tai thì bất giác nóng lên.
Mỗi lần Triệu Thanh Các gọi tên cậu đều có vẻ rất trịnh trọng, lại giống như vô cùng thân quen, tự nhiên đến mức không chút gợn sóng.
Trần Vãn biết đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng cậu rất khó bỏ được thói quen nghiền ngẫm lại những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Cuộc điện thoại mập mờ khó hiểu này khiến cậu trằn trọc cả đêm, đến tận chiều hôm sau, cậu vẫn không biết liệu Triệu Thanh Các có đến hay không.
Trần Vãn là người đến khách sạn sớm nhất, mỗi lần cửa mở, cậu đều quay đầu nhìn theo phản xạ.
Đến khi kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, cửa vẫn lặng yên, không còn ai bước vào, lúc này, trái tim cậu cuối cùng cũng bình lặng như thủy triều rút xuống.
Triệu Thanh Các sẽ không đến, Trần Vãn tập trung tiếp đón khách.
Không có nhiều người tham dự, chỉ năm sáu người, Tần Triệu Đình cũng có mặt.
Cậu không hề mời hắn, trước khi bữa tiệc của Minh Long diễn ra, Tần Triệu Đình đã bay sang châu Âu công tác, chắc hẳn là sau khi trở về nghe Tưởng Ứng nhắc đến chuyện cậu bị thương nên mới đến đây.
"Gần đây tôi không có ở Hải Thị, không kịp đến bệnh viện thăm cậu. Tối nay mạo muội ghé qua, không phiền cậu chứ?"
Trần Vãn mỉm cười bảo không, đều là chỗ bạn bè cả rồi mời mọi người vào chỗ.
Đúng lúc này, cửa phòng bao kêu "cạch" một tiếng, mở ra.
Trần Vãn đang rót trà cho bạn bè, chưa kịp ngẩng đầu, cứ nghĩ là nhân viên phục vụ, bèn nói: "Chào cậu, phiền..."
Cậu ngẩng lên.
Giọng nói đột ngột im bặt.
Hôm nay, Triệu Thanh Các không mặc vest, chỉ khoác một chiếc sơ mi đơn giản, trông trẻ trung hơn rất nhiều. Trước ánh nhìn của cả căn phòng, anh bình thản bước vào, cởi hai cúc áo trước ngực, ánh mắt không rõ đang hướng về ai, giọng điềm nhiên: "Xin lỗi, tắc đường quá."
Trái tim Trần Vãn vừa chìm xuống đáy nước lại lập tức nhảy vọt l3n đỉnh núi, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ chút sơ hở nào.
Không có vẻ kinh ngạc hay vui mừng vì sự xuất hiện của anh, như thể Triệu Thanh Các cũng chỉ là một khách mời bình thường trong danh sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!