Chương 30: Núi Phú Sĩ rất xa

Hai tiếng trước, Trần Vãn xuất phát từ vành đai ngoài.

Hôm nay cậu đi công tác.

Vịnh Bảo Lê, bến cảng vàng tiềm năng có sản lượng thông quan lớn nhất trong mười năm tới, hiện vẫn chưa thành hình, đặc biệt từ vành đai ngoài đi tới, nơi này thưa thớt bóng người, chỉ có vài nhà máy nhỏ lẻ.

Vốn dĩ trên đường chỉ có mỗi xe của cậu, giao thông thông thoáng, nhưng khi đi qua đường vòng 375, phía trước xuất hiện vài chiếc xe đang rượt đuổi nhau.

Chính xác hơn là hai chiếc Jeep đang chặn đường một chiếc Maserati.

Maserati bị kẹp giữa hai bên, lắc lư dữ dội, cốp sau và đèn xe đã bị đâm hỏng, trông khá thê thảm.

Trần Vãn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không muốn xen vào chuyện người khác, chỉ đạp mạnh chân ga vượt lên.

Lúc lướt qua, Maserati nháy đèn liên tục cầu cứu, nhưng cậu không để ý, cho đến khi đèn xe rọi qua, cậu nhìn thấy hàng ghế sau có một người phụ nữ.

Không thấy rõ mặt, nhưng đôi tay dán chặt vào cửa sổ, ra sức khẩn cầu.

Khu vực này giáp biển, lại chưa được khai thác, hàng rào bảo vệ ở khúc cua cũng chỉ là loại đơn giản nhất, những vụ cướp xe hay tai nạn rơi xuống biển không phải hiếm gặp.

Trần Vãn liếc đồng hồ, mím chặt môi, cuối cùng vẫn giảm tốc độ, bất ngờ quay đầu xe khiến hai chiếc Jeep không kịp phản ứng.

Hôm nay cậu lái chiếc xe khá tốt, chịu va đập mạnh.

Hai chiếc Jeep lập tức bị chọc giận, còn điên cuồng hơn cả lần cậu chạm mặt chiếc Rolls

-Royce lần trước, động cơ gầm lên dữ dội, tức giận đến mức không màng hậu quả, quyết tâm trả đũa Trần Vãn vì dám can thiệp. Chúng kẹp lấy xe cậu, đâm mạnh đến mức gãy luôn gương chiếu hậu.

Cú va chạm dữ dội khiến Trần Vãn cảm nhận rõ rung chấn trong khoang lái. Điện thoại của cậu cũng rơi từ túi áo xuống khe ghế, vẫn còn đang nhấp nháy thông báo cuộc gọi đến.

Chết tiệt. Cậu rủa thầm một tiếng, đèn xe bị đâm vỡ, trên con đường không đèn chiếu sáng, cậu chỉ có thể dựa vào trực giác để điều khiển phương hướng.

Tầm nhìn mờ đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Xe của cậu và Maserati không thể đấu sức bền với hai chiếc Jeep, Trần Vãn quyết định tốc chiến tốc thắng.

Cậu hạ cửa kính xuống, hàng ghế trước và sau của Maserati cũng đồng loạt hạ kính.

Trần Vãn nhìn rõ gương mặt người phụ nữ kia, sững người trong thoáng chốc.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu ra hiệu cho tài xế Maserati, đối phương lập tức hiểu ý, đạp ga kéo giãn khoảng cách. Ngay khi hai xe tách nhau ra, Trần Vãn lập tức vặn chết vô lăng, chắn ngang ngay giữa đường.

Nếu hai chiếc Jeep nhất quyết truy đuổi Maserati phía trước mà không màng hậu quả, thì chiếc Volkswagen của Trần Vãn chắc chắn sẽ bị đâm văng qua rào chắn và rơi xuống biển.

Nhưng cậu cược rằng bọn chúng không dám liều chết cùng cậu.

Quả nhiên, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi va chạm, hai chiếc Jeep gấp gáp phanh lại, nhưng Volkswagen vẫn bị quán tính tác động mạnh. Túi khí bung ra, dây an toàn căng đến cực hạn, nhờ đó Trần Vãn mới không bị văng ra ngoài. Đầu cậu va đập mạnh, phát ra một âm thanh nặng nề, chấn động đến mức rợn người.

Mắt hoa lên, chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu đã theo bản năng khởi động xe, tăng tốc bỏ chạy.

Maserati đã nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây từ lâu, chạy xa rồi, hai chiếc Jeep biết không thể đuổi kịp nữa, nhưng cũng đã nhớ rất rõ biển số xe của kẻ điên này.

Volkswagen cứ thế hộ tống Maserati vào khu vực thành phố sáng rực ánh đèn rồi mới dừng lại.

Trần Vãn không có ý định làm quen với đối phương, định bật đèn xi nhan rời đi, nhưng người phụ nữ ngồi ghế sau đã nhanh chóng xuống xe, bước đến bên cửa sổ của cậu, lịch sự gõ nhẹ lên kính.

Không còn cách nào khác, cậu đành hạ cửa sổ xuống.

Người phụ nữ ấy rất trẻ, rất đẹp, trải qua một cuộc truy sát đầy căng thẳng như vậy nhưng vẫn giữ được tác phong đoan trang, ánh mắt hàm chứa sự biết ơn, mỉm cười nói "Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, tôi có thể biết tên của anh không?"

Đầu óc Trần Vãn vẫn còn choáng váng, cậu điều chỉnh nhịp thở rồi cũng cười đáp: "Tôi họ Trần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!