Chương 3: Một cánh sen của năm thiên niên kỷ

Trần Vãn có nét giống bà, cũng xinh đẹp, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, ôn hòa và trầm lặng hơn.

Cậu bước đến giúp bà dập điếu thuốc, khẽ giọng: "Mẹ dọn ra ngoài được không? Nếu không muốn ở cùng con, con sẽ tìm cho mẹ một chỗ khác, có thể là căn hộ thông tầng hoặc biệt thự." 

"Chuyện bên phía ông ta... con sẽ nghĩ cách." 

Đây không phải lần đầu tiên Trần Vãn đề nghị như vậy, nhưng Tống Thanh Diệu lại kích động, ánh mắt trách móc và khó hiểu: "Tại sao mẹ phải đi? Mẹ không đi đâu hết, chưa lấy lại được những thứ thuộc về chúng ta, mẹ thà chết ở đây!" 

Trần Vãn im lặng một lúc, bình tĩnh nói: "Mẹ có chết, ông ta cũng sẽ không để lại gì cho mẹ đâu." 

"Vậy thì chúng ta tự lấy," Tống Thanh Diệu nắm lấy tay cậu, "Bé con, mẹ chỉ có con thôi, con phải tranh giành vì mẹ chứ." 

Trần Vãn mấp máy môi, nhìn người phụ nữ mãi chẳng chịu lớn trước mặt mình mà không nói gì. 

Đây là nỗi uất ức mà Tống Thanh Diệu không thể nuốt trôi, người từng có thời huy hoàng như bà, thời kỳ đỉnh cao chính là những năm đầu năm 2000, danh tiếng lẫy lừng ở Hải Thị, rực rỡ và được săn đón. 

Khi ấy, vẻ đẹp thịnh hành ở Hải Thị toàn là những mỹ nhân sắc sảo, nhưng Tống Thanh Diệu lại như một cánh sen giữa hồ phương nam, đàn ông trong giới danh lợi như bầy sói ngửi thấy mật ngọt, tranh nhau vây quanh. 

Nhưng bà giống như một viên ngọc cài trên tay áo của họ, có thể trưng diện, nhưng không thể mang về bày trong phòng khách. 

Có thể chạm vào, nhưng không thể tiếp nhận. 

Họ theo đuổi bà, nhưng cũng khinh thường bà. 

Và rồi, trò chơi "chuyền hoa" ấy dừng lại trong tay Trần Bỉnh Tín. Mỹ nhân dù có đẹp đến đâu, cuối cùng cũng hóa thành một trò cười. 

Trần Vãn cũng là một trò cười không được công nhận. Sau ba lần xét nghiệm ADN, cậu mới được miễn cưỡng đưa từ căn chung cư cũ ở ngoại ô về lại nhà họ Trần giữa vô số lời đàm tiếu. 

Cậu nhẫn nhịn ẩn mình, dốc lòng vun đắp, chỉ mong có ngày thoát khỏi nhà giam này, có thể quang minh chính đại chạm tay đến thế giới của người đó. 

Tự do và yên tĩnh là điều xa xỉ. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả trong giấc mơ cậu cũng khao khát có được nó. 

Nhưng Tống Thanh Diệu lại muốn nhiều hơn, tiền bạc, danh vọng, địa vị và cả sự huy hoàng của những năm đầu 2000 mà bà từng có. 

Trần Vãn biết mình không thể làm được, nhưng cậu cũng không thể nhẫn tâm buông bỏ bà để đổi lấy tự do cho riêng mình. 

Mùa đông năm cậu mười một tuổi, khi cậu sốt cao đến mức mê man, suýt mất mạng trong bệnh viện tâm thần, chính Tống Thanh Diệu đã cầm kéo lao vào cứu cậu ra ngoài. 

Bà có yêu cậu không? 

Không quá nhiều, nhưng cũng có một chút. Dù ít, nhưng đó là tất cả tình yêu trên đời mà cậu có, cho nên nó vô cùng quý giá, cậu vẫn muốn trân trọng. 

Sau một lúc lâu im lặng, Trần Vãn hỏi: "Mẹ muốn bao nhiêu tiền, con có thể kiếm." 

Giọng Tống Thanh Diệu mềm mại nhưng đầy khinh miệt: "Con thì kiếm được bao nhiêu?" Bà bỗng nhiên thần bí ghé sát lại: "Bé con, gần đây Tạ Gia Kiên đang mời mẹ đi ăn." 

Trần Vãn sững lại, thái dương giật giật, nghiêm nghị nói: "Mẹ không được đi!" 

Tống Thanh Diệu có vẻ đắc ý như thể muốn chứng minh mình vẫn còn sức hấp dẫn. 

Trần Vãn nhíu mày: "Mẹ đừng đi, ông ta có gia đình rồi, không thật lòng muốn theo đuổi mẹ đâu." 

Thấy bà chẳng mấy bận tâm, cậu cố gắng khuyên nhủ: "Dạo này hội đồng quản trị của Vinh Tín đang thay đổi nhân sự, ông ta chẳng qua chỉ muốn moi thông tin từ mẹ và gia tăng cổ phần thôi." 

Tạ Gia Kiên là một giám đốc trong Vinh Tín, mấy chục năm trước từng làm việc dưới trướng Trần Bỉnh Tín. 

Tống Thanh Diệu từ trẻ đã đẹp, nhưng là kiểu đẹp ngốc nghếch, nếu không có trí tuệ tương xứng, nhan sắc có thể trở thành tai họa. 

Bà hờn dỗi: "Chân thành hay không thì sao chứ, mẹ cũng đâu có thật lòng với ông ta." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!