Chương 27: Cậu quên uống thuốc rồi

Hiếm khi Trần Vãn không biết phải nói gì, đành cười gượng một cái, bởi vì cậu không thể nói "Vận may của tổng giám đốc Hà không bằng anh" lại càng không thể nói "Tôi càng muốn mượn vận của anh hơn" được.

Đã lâu rồi cậu chưa được nhìn gương mặt này ở khoảng cách gần như vậy, đúng thật là đỉnh, nhìn thêm một chút cũng đáng.

May mắn là Triệu Thanh Các cũng không có ý định bám lấy chuyện này mãi không buông.

"Dự án của cậu sao rồi?" Anh bỗng hỏi.

Trần Vãn vẫn đang mỉm cười, nhưng khi nghe câu này, đầu óc bỗng chốc tỉnh táo hơn rất nhiều, những suy nghĩ chậm chạp rốt cuộc cũng liên kết được với hàm ý thực sự của câu nói trước đó.

Lúc đánh bài, Hà Thịnh Viễn nói bọn họ có duyên phận, sau khi cậu thắng ván thứ ba còn nói rằng xem ra bọn họ nhất định phải hợp tác rồi.

Bởi vì ông là một trong những nhà đầu tư đứng sau dự án Vạn Bảo Hàng, mà thế lực của bọn họ luôn cần tìm một con dê thế tội để chỉ trích La Càn Sinh, vừa khéo nửa đường lại xuất hiện một Trần Vãn không sợ chết, không cần tốn sức mà có được.

Nhưng trước đó Trần Vãn thực sự không quen biết Hà Thịnh Viễn, đây cũng là khi vô tình nhắc đến trong lúc đánh bài cậu mới biết.

Rượu vừa uống vào giờ đã trở nên lạnh trong dạ dày, có lẽ là do bị coi như một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, tính toán khắp nơi mà vẫn thấp hèn xu nịnh.

Cồn như một tảng đá nặng nề đ è xuống dạ dày, cổ họng khô khốc, khiến giọng nói của cậu trầm thấp hơn vài phần. Cậu cố gắng để lời nói của mình nghe có vẻ chân thành và thật thà: "Trước đây tôi không biết quan hệ giữa tổng giám đốc Hà với Vạn Bảo Hàng."

Triệu Thanh Các khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên nhắc đến Hà Thịnh Viễn.

Anh chỉ định nhắc nhở Trần Vãn sau này đừng tham dự những buổi điều trần nguy hiểm như vậy nữa, nếu không muốn nhờ vả anh thì có thể tìm đến Trác Trí Hiên hoặc Đàm Hựu Minh.

Nhưng lần này, La Càn Sinh cũng không còn đáng ngại, gã không thể lật ngược tình thế được nữa rồi.

Chỉ là, chuyện này Triệu Thanh Các không nên tỏ ra là mình biết, chỉ đành nói bóng gió: "Nội bộ Vạn Bảo Hàng có rất nhiều phe phái, Thạch Chương Dân hẳn cũng đã nói với cậu rồi, cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động."

Thực ra, Triệu Thanh Các đã hạ quyết tâm sau này sẽ không quan tâm đ ến bất cứ chuyện gì liên quan đến Trần Vãn nữa, và gần như đã làm được. Nhưng chuyện này thì... quá mức rồi, chỉ cần dính dáng đến chính trị đều vô cùng nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm. Anh cảm thấy Trần Vãn hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, hoặc cũng có thể là đã nhận thức được rồi nhưng vẫn muốn mạo hiểm.

Anh cũng biết Trần Vãn hơi e dè mình, thế nên giọng điệu và thái độ lúc này không còn cứng rắn, lạnh lùng như khi đánh bài nữa, ngược lại có thể coi là ôn hòa, thậm chí có phần... dịu dàng.

Chỉ là, cả người nói lẫn người nghe đều không ý thức được điều đó.

Trần Vãn nuốt nước bọt, nói: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh Triệu đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Triệu Thanh Các cảm thấy Trần Vãn cũng khá biết nghe lời, mặc dù đầu tròn nhưng không cố chấp và điên cuồng như thư ký từng mô tả, chẳng qua anh lại có cảm giác Trần Vãn có gì đó khang khác, rất nhỏ, liệu anh có nên nói thêm điều gì đó không?

Ngay lúc đó, có người bước vào.

Chính là cậu trai được sắp xếp ngồi bên cạnh Triệu Thanh Các ban nãy.

"Anh Triệu, anh... Trần?" Cậu trai hơi tròn mắt, dường như cảm thấy rất kỳ lạ khi hai người này lại xuất hiện cùng nhau ở đây, "Sao hai người lại ở đây?"

Vừa nói xong cậu ta đã biết mình lỡ lời, lập tức bước tới, cúi đầu lễ phép giải thích với Triệu Thanh Các: "Xin lỗi, là ông Hà không thấy anh đâu, lo lắng có chuyện gì xảy ra nên bảo tôi ra xem thử."

Triệu Thanh Các cụp mắt nhìn cậu ta một cái, sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt bình thản đó lại khiến người ta cảm thấy áp lực trong lòng.

Trần Vãn cảm thấy ly rượu lạnh trong dạ dày biến thành một tảng đá cứng, mắc kẹt ở đâu đó trong cơ thể, như thể ngăn dòng máu lưu thông.

Nhưng cậu vẫn mỉm cười, nói: "Tôi ra rửa mặt, tình cờ gặp anh Triệu thôi, tổng giám đốc Hà không cần lo lắng."

Triệu Thanh Các định bảo cậu trai ra ngoài trước, nhưng lúc này, điện thoại của Trần Vãn rung lên.

Vì cậu biến mất quá lâu, Trác Trí Hiên lo lắng cậu bị cồn k1ch thích thần kinh mà ngất xỉu ở góc nào đó không ai phát hiện.

Sau đó là tin nhắn của Đàm Hựu Minh, chỉ có ba dấu chấm than, đại khái là lão hồ ly Hà Thịnh Viễn này thật khó đối phó, Thẩm Tông Niên cũng rất cứng, hắn không giống Triệu Thanh Các, chẳng hề nể mặt, bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng, hỏi cậu có rảnh qua đây không?

Giọng nói léo nhéo của Đàm Hựu Minh vang lên trong điện thoại, Triệu Thanh Các vẫn luôn nhìn Trần Vãn, chờ cậu cúp máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!