Chương 21: Chiếc lá vô tình

Suốt một khoảng thời gian dài, Đàm Hựu Minh vô cùng bực bội, Trần Vãn không còn xuất hiện trong những buổi tụ tập của đám thiếu gia nữa, nhưng tên cậu vẫn thường xuyên được nhắc đến, có người nói về tình hình gần đây của cậu, Sau này, ngay cả Triệu Thanh Các cũng không đến nữa.

Cậu vốn chẳng phải người quan trọng, như một chiếc lá vô tình bay vào cửa sổ, không thể chiếm giữ quá nhiều trọng lượng hay quá lâu trong lòng Triệu Thanh Các.

Dần dần, hình như cũng chẳng còn ai nhớ đến.

Triệu Thanh Các rất bận, anh làm việc âm thầm nhưng quyết đoán, dự án bến cảng Vịnh Bảo Lê nhanh chóng được khởi công, nghe nói gần trăm doanh nghiệp ở Hải Thị có ý định đầu tư, nhưng cuối cùng chỉ có ba nhà họ Thẩm, Giang, Từ là chen chân vào được, thậm chí nhà họ Trác cũng không có phần.

Trong đó, mọi người bàn tán nhiều nhất về nhà họ Từ, nói rằng cô chủ nhà họ quả nhiên quyến rũ phi phàm.

Triệu Thanh Các luôn giữ thái độ thận trọng với nền kinh tế Hải Thị, nếu có thể, anh thà hợp tác với trong nước, nơi có nền kinh tế ổn định, chính sách hỗ trợ, khi cần thiết có thể kiểm soát mạnh tay.

Ba người bước ra khỏi phòng họp tại tòa nhà Minh Long, vừa đi vừa nói chuyện, Thẩm Tông Niên liếc nhìn điện thoại, bảo: "Hà Thịnh Viễn đồng ý rồi, hẹn chín giờ tối thứ tư tuần sau, tại núi Tiểu Đàm."

Hà Thịnh Viễn là ông trùm tàu biển ở Hải Thị, sau này, ông ta sang Hà Lan phát triển tuyến hàng hải châu Âu.

Muốn xây bến cảng Vịnh Bảo Lê, Triệu Thanh Các không thể không đi qua cửa ông ta.

Thẩm Tông Niên nói tiếp: "Nghe ý của ông ta thì có vẻ sẽ đưa theo vài người."

Những cuộc gặp gỡ không chính thức đều như vậy cả, có bạn chung hoặc những nhân vật kỳ cựu trong ngành thì đàm phán sẽ dễ dàng hơn, mọi chuyện cũng dễ dàng thương thảo.

"Chúng ta cũng nên mang theo người." Đàm Hựu Minh nói, bên kia kéo cả một nhóm đông, nếu ba người bọn họ đơn độc đến, trông sẽ chẳng ra thể thống gì, hơn nữa, "Hà Thịnh Viễn là người thích náo nhiệt."

"Chỉ tiếc là..." Đàm Hựu Minh vắt chéo chân, cười đầy ý vị: "Dù ông ta thích náo nhiệt đến mấy, có náo nhiệt hơn tôi được không?"

Thẩm Tông Niên: "..."

Triệu Thanh Các về nước cũng đã lâu, không còn kiểu tách biệt cao xa như lúc ban đầu nữa, anh chỉ dặn dò: "Đừng mang mấy người không đáng tin theo."

Đàm Hựu Minh ở Hải Thị được tâng bốc như sao trên trời, bạn bè đủ mọi tầng lớp, tốt xấu lẫn lộn. Triệu Thanh Các mắt cao hơn đầu, chẳng xem ai ra gì.

"Chậc." Đàm Hựu Minh không rõ tiêu chuẩn 'đáng tin' của Triệu Thanh Các là gì. Thật ra, hắn cảm thấy bản thân cũng rất đáng tin, nhưng nếu nói ra chắc chắn sẽ bị bác bỏ, cho nên hắn hỏi thẳng: "Vậy theo cậu thì ai đáng tin?"

Triệu Thanh Các nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tôi tưởng việc mời người là nhiệm vụ của cậu."

"..."

Thẩm Tông Niên vốn kiệm lời bỗng nhìn Triệu Thanh Các một cái, sau đó đề nghị với Đàm Hựu Minh: "Trần Vãn thì thế nào?"

Nơi có Trần Vãn xuất hiện, bầu không khí luôn dễ chịu thoải mái. Những cuộc đàm phán khốc liệt nhờ sự xuất hiện của cậu mà như được phủ lên một lớp sương hòa nhã, mà lớp sương đó rất hữu ích, khiến mọi thứ trở nên dễ nói hơn nhiều.

Trần Vãn vốn ít lời, nhưng chỉ cần có mặt, cậu luôn khiến cục diện trở nên kỳ diệu.

Triệu Thanh Các im lặng một lúc rồi hỏi: "Còn lựa chọn nào khác không?"

Đàm Hựu Minh lập tức thò đầu ra từ sau vai Thẩm Tông Niên, hưởng ứng lời đề nghị của hắn: "Hết rồi, tôi chưa từng gặp ai đáng tin hơn cậu ấy đâu."

Triệu Thanh Các không tỏ rõ ý kiến, trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Nếu cậu ta bận thì cân nhắc người khác đi."

Ép buộc người khác, làm khó người ta, chẳng hay ho gì.

Đàm Hựu Minh khó hiểu nhìn anh, cảm thấy anh lại đang giả vờ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa. Không muốn nhờ vả ai khác, hắn liền gọi điện cho Trần Vãn trước, nhưng thư ký nói Trần Vãn đang họp.

Thế là Đàm Hựu Minh gọi thẳng cho Trác Trí Hiên, Trác Trí Hiên lúc đó đang ở khách sạn của mình, nói: "Để lát nữa tôi hỏi thử, nhưng dạo này cậu ấy bận lắm, chưa chắc sẽ đi được đâu."

Trần Vãn là người nhìn thì có vẻ dễ gọi dễ sai, nhưng đó là do cậu sẵn lòng, còn nếu không, chẳng ai có thể ép cậu làm điều cậu không muốn.

Đàm Hựu Minh quan tâm hỏi: "Bận gì thế? Có cần giúp gì không?" Giọng điệu mang vài phần chân thành. Trước đây hắn xem trọng Trần Vãn là vì nể mặt Trác Trí Hiên, nhưng sau này hắn thật sự công nhận và chấp nhận cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!