Trái tim Trần Vãn chợt chùng xuống, lập tức rơi xuống đáy vực. Cậu không kịp phản ứng gì, chỉ nghe thấy một tiếng "pằng", viên đạn quang điện xé gió lao đi, đánh trúng hồng tâm không biết đã di chuyển đến sau lưng cậu từ lúc nào.
Cậu đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Cái bia trên tường có thể di chuyển, chỉ là vô tình trôi đến sau lưng cậu thôi.
Triệu Thanh Các lên đạn, kính bảo hộ che đi gương mặt anh, không nhìn rõ được biểu cảm. Anh đổi góc bắn, lại nhanh chóng bồi thêm một phát.
Giơ tay bắn súng, dứt khoát, quyết đoán.
Giọng nữ máy móc vang lên thông báo "mười điểm", vang vọng khắp đại sảnh.
Khoảng cách giữa hai phát súng chưa đến một giây, âm thanh nổ vang lên ngay hai bên tai Trần Vãn, chấn động mạnh mẽ, trước mắt cậu hiện lên vô số hình ảnh lướt qua như tia chớp.
Bề ngoài, cậu không thay đổi chút biểu cảm nào, nhưng thực tế mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân.
Triệu Thanh Các liếc nhìn tâm bia để xác nhận điểm số. Ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong tích tắc, chỉ trong một phần triệu giây nhưng lại hàm chứa ý vị sâu xa, khó dò.
Tim Trần Vãn run lên mạnh hơn nữa.
Cậu gần như có thể chắc chắn, đây là một lời cảnh cáo của Triệu Thanh Các.
Dù có thể không phải vì suy nghĩ không thể nói ra của cậu bị phát hiện, nhưng nhất định là do cậu đã làm điều gì đó khiến Triệu Thanh Các khó chịu, hoặc đã vượt qua ranh giới nào đó.
Đầu óc cậu căng như dây đàn, nhanh chóng quay lại từng tình tiết, từng hành động, cố gắng đoán xem rốt cuộc Triệu Thanh Các đang cảnh cáo điều gì.
Cậu tự tin rằng mình đã che giấu rất kỹ, ngay cả Trác Trí Hiên cũng thường xuyên nghi ngờ cậu có thật sự thích anh không, vậy thì vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?
Trần Vãn nghĩ không ra.
Không phải vì cậu quan tâm Triệu Thanh Các nhìn cậu thế nào.
Trong mắt đối phương, cậu tốt nhất nên chỉ là một người xa lạ hoàn toàn không có chút tồn tại,
Như vậy sẽ thuận tiện hơn cho những gì cậu cần làm, không khiến ai chú ý, cũng không đánh động chính chủ.
Nhưng nếu sự tồn tại của cậu đã bắt đầu khiến Triệu Thanh Các cảm thấy khó chịu, vậy thì tất cả đều đi chệch hướng.
Cậu đã làm phiền người ta.
Yêu thầm cũng cần có quy tắc, yêu thầm cũng có nguyên tắc tối thiểu.
Âm thầm, lặng lẽ, không khiến người đó nhận ra là điều cốt lõi.
Không có lý do gì, cũng không nên để Triệu Thanh Các phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ cảm xúc của cậu.
Cậu đã sai rồi.
Trần Vãn mím chặt môi, trái tim chìm xuống tận đáy biển.
Khi kết thúc, cậu thay đồ trước rồi ra ngoài, đứng ở bãi cỏ đợi những người khác.
Thời tiết ở Hải Thị thay đổi thất thường, một giây trước còn trời trong mây trắng, nắng vàng chói chang, mà giờ một đám mây lướt qua, bầu trời bỗng trở nên xám xịt, âm u.
Trần Vãn nhìn điện thoại một lúc rồi đi ra ven đường, theo sau một cậu nhóc vác bao tải, nhặt giúp mấy cái chai nhựa rơi xuống đất.
Cậu bé bị giật mình, quay đầu lại, lí nhí cảm ơn.
Gương mặt cậu bé bị nắng hong đến đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại đen láy, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt lộ rõ sự dè chừng. Khu vực này không cho phép nhặt ve chai vì sợ làm mất mỹ quan trước mặt những người giàu có, cậu bé lén băng qua đường, vì những nơi được phép nhặt thì không tranh giành nổi với người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!