Không bao lâu sau, người quản lý lặng lẽ bước đến bên Trần Vãn, vô cùng áy náy nói: "Cậu Trần, thật ngại quá. Nhà bếp báo lại rằng lô xoài nhập khẩu từ Việt Nam bị trì hoãn do bão nên không thể làm được chè xoài bột báng và bánh pudding cuộn. Chúng tôi có thể đổi món tráng miệng thành chè đậu đỏ được không?"
Đều là những món tráng miệng rất điển hình của Quảng Đông. Trần Vãn suy nghĩ một chút, thì thầm vài câu, người quản lý gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời đi.
Đến gần cuối bữa tiệc, Trác Trí Hiên vẫn chưa thấy Trần Vãn có động tĩnh gì, liền tức giận đến mức hận rèn sắt không thành thép, tự mình cầm ly rượu bước đến bên cạnh, vỗ vai cậu.
Có lúc Trác Trí Hiên cảm thấy Trần Vãn rất thông minh, nhưng đôi lúc lại vô cùng ngốc nghếch. Bận rộn cả đêm sắp xếp đủ mọi thứ, chẳng bằng trực tiếp đứng trước mặt người ta mà nói một câu "hân hạnh được gặp mặt".
Những người xung quanh đều nhìn sang, nhiệt tình chào hỏi Trác Trí Hiên. Trác Trí Hiên không đi, Trần Vãn cũng không còn cách nào khác, đành phải nâng ly rượu đứng lên đi cùng hắn.
Khoảng cách mà cậu tưởng chừng như một dải ngân hà, thực ra chỉ mấy bước chân là tới...
Khi Trác Trí Hiên dẫn cậu đến, Triệu Thanh Các vẫn đang nói chuyện với Thẩm Tông Niên.
Nhà họ Thẩm kinh doanh sòng bạc độc chiếm cả Hải Thị, gia tộc này và nhà họ Triệu cũng có vô số mối quan hệ đan xen.
Chờ hai người họ nói xong, Trác Trí Hiên mới lên tiếng: "Thanh Các, đây là Trần Vãn."
Cả buổi tối nay, Triệu Thanh Các đã nghe quá nhiều lời giới thiệu hoặc tự tiến cử như thế này. Những khuôn mặt xinh đẹp, gia thế tương xứng, cùng những nụ cười cung kính đầy mong chờ, tất cả đều na ná nhau.
Anh chẳng mấy bận tâm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trần Vãn một cái, lễ phép nâng ly rượu, xem như đã gặp mặt.
Ánh mắt điềm tĩnh, không dừng lại dù chỉ một giây.
Trần Vãn cũng không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nâng ly, cung kính chào một tiếng "anh Triệu" rồi không nói thêm gì, ngay cả một câu giới thiệu bản thân cũng không dư thừa.
Cũng không hẳn là thất vọng, Triệu Thanh Các đã gặp quá nhiều người, Trần Vãn không phải người đẹp nhất, cũng chẳng phải người đặc biệt nhất.
Lúc còn đi học, đã có vô số người viết thư tình cho Triệu Thanh Các.
Dĩ nhiên, anh sẽ không như những nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết ngốc nghếch xé bỏ hoặc vứt đi. Gia giáo và phong thái của anh không cho phép điều đó.
Ngược lại, theo những gì Trần Vãn biết, Triệu Thanh Các là một người vô cùng lịch sự, nhưng ranh giới của anh rất rõ ràng, anh sẽ đáp lại một cách nhã nhặn: "Cảm ơn." và sau đó từ chối.
Những người đó, có lẽ anh chẳng nhớ ai cả.
So với việc có để lại ấn tượng đặc biệt với Triệu Thanh Các hay không, Trần Vãn lại để ý đến ly trà thảo mộc bên cạnh anh hơn.
Nó đã cạn đáy, chứng tỏ anh khá hài lòng.
Hài lòng là được rồi.
Hải Thị nằm trong vùng nhiệt đới, nắng nóng quanh năm, khí hậu oi bức.
Món tráng miệng sau bữa ăn không còn, thế nên cậu đã bảo quản lý ra phố mua trà thảo mộc gia truyền, pha từ rau má và rễ cây địa hoàng, giúp thanh nhiệt, giải độc, bất ngờ được nhiều người ưa thích.
Mấy tiểu thư phu nhân còn tưởng rằng đó là món mới của nhà hàng, hết lần này đến lần khác gọi thêm.
Trần Vãn không muốn ở lại lâu, nhưng Đàm Hựu Minh, người ngồi bên tay phải Triệu Thanh Các lại tiện miệng hỏi: "A Vãn, mai đi chơi bowling nhé? Tiện thể tôi muốn đưa Thanh Các đi xem cầu vượt biển."
Cầu vượt biển là công trình biểu tượng của Hải Thị, nối liền Áo Tự và Giới Đảo, nơi tấc đất tấc vàng.
Dự án này là gói thầu trọng điểm trong nước, nhà họ Triệu và nhà họ Đàm hợp tác thu hút vốn đầu tư, hai gia tộc này vốn dĩ có quan hệ mật thiết ở trong nước.
Công trình này từng là một bài toán nan giải mà chính quyền Hải Thị không tài nào giải quyết được.
Khi đó, do ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, nền kinh tế của đặc khu rơi vào bế tắc, giao thương với nội địa giảm xuống mức thấp nhất trong vòng mười năm.
Việc khởi công cầu vượt biển chính là dự án đầu tiên hưởng ứng chính sách kích cầu của nội địa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!