*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tượng Phật trang nghiêm, Trần Vãn đứng trước điện Phật lật kinh thư giúp Tống Thanh Diệu, tập trung đến mức không nhận ra trụ trì đã bước vào.
Triệu Thanh Các nghe thấy giọng người phụ nữ kia khẽ gọi Trần Vãn là "bé con", sắc mặt anh thoáng có nét vi diệu.
Đến gần hơn, anh mới nhìn rõ đối phương lại chính là Tống Thanh Diệu, người từng vang bóng ở Hải Thị một thời.
Như vậy, hai người này chắc chắn không phải tình nhân.
Dù thế hệ Triệu Thanh Các không còn rõ chuyện năm đó, những chuyện thật giả đan xen đã bị thời gian chôn vùi, nhưng anh có nghe Đàm Hựu Minh nói Tống Thanh Diệu là người Giang Nam.
Chả trách Trần Vãn lại có nét dịu dàng, thư thái như tranh thủy mặc.
Mà đây cũng không phải cảm nhận của anh, mà là Tần Triệu Đình từng nhận xét như vậy.
Những người xung quanh lần lượt chào hỏi trụ trì, Trần Vãn cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Thanh Các đứng phía sau, cậu chỉ biết thầm thở dài trong lòng. Không còn cách nào khác, cậu đành chào hỏi cứng nhắc: "Chào trụ trì, chào anh Triệu."
Triệu Thanh Các nhàn nhạt gật đầu, trụ trì thì nhận ra bọn họ: "Tống thí chủ, Trần thí chủ."
Tống Thanh Diệu từng nhìn thấy Triệu Thanh Các từ xa trong một buổi tiệc, nhưng hôm nay gặp lại vẫn không khỏi bất ngờ và thích thú. Bà nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn Trần Vãn một cái, chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con trai vô tích sự này của mình lại có thể quen biết nhân vật như vậy.
"Bé con, giới thiệu đi chứ."
Triệu Thanh Các một lần nữa nghe thấy cách gọi này, chân mày hơi nhướng lên.
Nhưng Trần Vãn không còn tâm tư quan tâm đ ến phản ứng của anh, bởi vì cậu vừa nhìn thấy Tống Thanh Diệu đưa tay vén tóc ra sau tai.
Dáng vẻ Trần Vãn vẫn bình thản, nhưng trong lòng có thứ gì đó đang bị xé toạc ra, lộ trần dưới ánh sáng, mang theo cảm giác hổ thẹn khó chịu.
Cậu quá hiểu Tống Thanh Diệu, hiểu đến mức biết động tác này của bà có ý nghĩa gì. Đây chính là lý do vì sao dù có một ngàn hay một vạn cơ hội, cậu cũng không muốn để Tống Thanh Diệu và Triệu Thanh Các chạm mặt nhau.
Bởi vì Triệu Thanh Các không phải kẻ chỉ biết mê sắc như Trần Bỉnh Tín, càng không phải kẻ trăng hoa lén lút ngoại tình sau lưng gia đình như Tạ Gia Kiên. Triệu Thanh Các không phải bất kỳ ai trong số đó, anh không phải người mà Tống Thanh Diệu có thể nhìn thấu, có thể tính toán, có thể lợi dụng.
Bất kể bà đang toan tính điều gì đều trở nên nực cười, dù bà tự dựa vào chính mình, hay là muốn dựa vào Trần Vãn.
Tham vọng của người mẹ và thân thế thấp hèn của cậu không thể che giấu trước mặt Triệu Thanh Các được nữa.
Trần Vãn thầm thở dài trong lòng, chỉ giới thiệu một câu: "Vị này là anh Triệu, đây là mẹ tôi." Rồi không có ý định nói thêm gì nữa.
Tống Thanh Diệu nói rất nhiều, nhưng Trần Vãn chẳng hề để tâm, cậu trầm mặc hơn bình thường, dù trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Các thấy một Trần Vãn lạnh nhạt như vậy, lúc nào cậu cũng ôn hòa, chu đáo, vậy mà hôm nay lại có chút xa cách. Anh lấy làm lạ, nhưng cũng không nán lại lâu, liếc nhìn trợ lý bên cạnh rồi rời đi trước.
Vốn dĩ thời gian anh dành cho miếu Liên Tĩnh đã vượt quá dự định, không nên tiếp tục lãng phí nữa.
Tống Thanh Diệu thấy Trần Vãn không nhiệt tình, sốt sắng gì liền trách cậu không hiểu chuyện đời.
"Con quen Triệu Thanh Các, sao không nói với mẹ?"
Nụ cười trên mặt Trần Vãn biến mất, cậu đột nhiên quay đầu nhìn bà, trong mắt có thứ lạnh lẽo mà bà chưa từng thấy, cũng không thể hiểu được.
Đôi mắt ấy sâu thẳm mà tĩnh lặng, Tống Thanh Diệu cố gắng lý giải đó là một lời nhắc nhở, nhưng rõ ràng đó là một lời cảnh cáo mạnh mẽ.
Giọng nói cậu vẫn bình thản, nhưng bình thản đến mức lạnh lẽo: "Không tính là quen, mẹ đừng nghĩ nhiều."
Tống Thanh Diệu vô thức rùng mình, giọng cũng nhỏ đi: "Sao lại không tính, người ta còn chào con mà."
Ở Hải Thị, có mấy ai được Triệu Thanh Các chủ động chào hỏi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!