Chương 18: Miếu Thiên Hậu

Du thuyền đi theo hải trình mới suốt hai ngày một đêm, trên đường về cập cảng tại đảo Bối.

Nhờ địa thế thuận lợi cùng nhiều chính sách ưu đãi, những năm gần đây, đảo Bối liên tục lấn biển mở rộng diện tích, trở thành thiên đường mua sắm mới.

Trần Vãn vốn không ham mê vật chất, lại chẳng để ý tới vấn đề ăn mặc, chi tiêu hằng ngày cũng không quá khắt khe, cậu hầu như không có khoản chi tiêu nào lớn, lần này chỉ ghé cửa hàng miễn thuế, mua cho Tống Thanh Diệu một chiếc đồng hồ ngọc phỉ thúy và bộ trang sức vàng.

Nhìn những khoản tiền lớn bị quẹt liên tục trong thẻ phụ mấy ngày qua, cậu biết Tống Thanh Diệu lại lao vào sòng bạc, chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.

Cậu vừa nhận lại thẻ từ nhân viên quầy, bỗng thấy một đôi khuy măng sét đặt ngay giữa quầy trưng bày. Đây không phải mẫu thiết kế chủ đạo của mùa này, nhưng chất liệu tinh xảo, từng chi tiết đều rất tỉ mỉ, cầm lên khá nặng tay.

Trần Vãn nhờ nhân viên lấy ra xem thử, vừa nhìn một cái, cậu đã quyết định ngay: "Làm phiền gói lại giúp tôi, cảm ơn."

Nhân viên quầy vừa định giới thiệu, nhưng câu chữ mắc kẹt trong cổ họng, không có đất dụng võ. Thực ra, cô ấy muốn nói rằng kiểu khuy này không hợp với Trần Vãn, định giới thiệu cho vị khách điển trai này vài mẫu măng sét tráng men hoặc khảm ngọc trai, nhưng thái độ của cậu rất dứt khoát, nên cô chỉ mỉm cười gật đầu: "Vâng, xin quý khách chờ một lát."

Tần Triệu Đình nhìn thấy cảnh này bèn đi tới hỏi: "Cậu thích những món gia công nặng tay à?"

Dòng Võng Đang Trường Sinh Vô Cực, không phải sẽ quá mạnh mẽ, nghiêm túc sao?

Trần Vãn còn trẻ, gương mặt non nớt, khí chất cũng ôn hòa, e rằng không dễ dàng áp chế được mẫu thiết kế này.

"Không phải." Trần Vãn nhận phiếu thanh toán từ nhân viên rồi ký tên, thản nhiên nói: "Tặng bạn thôi."

Tần Triệu Đình không bất ngờ việc Trần Vãn luôn đối xử tốt với người khác, dường như cậu sinh ra đã biết cách yêu thương, nhưng lần này vẫn có hơi kinh ngạc. Dù đây là đảo miễn thuế, nhưng một món quà như vậy giá thành cũng không hề rẻ.

Hắn ta cười ngưỡng mộ, đùa: "Làm bạn của cậu sướng thật đấy, không biết là ai may mắn như vậy nhỉ?"

Trần Vãn chỉ cười không đáp.

Cậu làm gì có bạn bè nào khác? Cậu chỉ có mỗi Trác Trí Hiên, mà Trác Trí Hiên chưa từng thiếu những thứ này.

Sợ rằng ngay cả nhân viên quầy cũng nhìn ra, mẫu khuy này không phù hợp với cậu, bởi vì nó là quà dành cho Triệu Thanh Các.

Có lẽ khi tương tư một người, chỉ cần thấy món gì hợp với họ, đều sẽ muốn mua tặng người ấy.

Trần Vãn có một chiếc tủ riêng ở nhà, nơi cất giữ tất cả những món đồ mà cậu thấy hợp với Triệu Thanh Các mỗi khi vô tình bắt gặp.

Chiếc cà vạt thủ công mua ở Bắc Âu khi đi công tác, chiếc khăn lụa mua tại hội chợ lúc tham dự hội thảo trong nước. Từ cà vạt, đồng hồ, bật lửa... cậu đã hàng ngàn, hàng vạn lần tưởng tượng về việc chỉnh trang phục cho Triệu Thanh Các.

Những món quà này ngày càng nhiều, giống như đồ trưng bày, nhưng Trần Vãn chưa từng có ý định tặng đi.

Chúng chỉ có một công dụng duy nhất là để cậu tưởng tượng chúng được đeo trên người Triệu Thanh Các mà thôi. Đây là bộ sưu tập bí mật chỉ thuộc về riêng cậu, là tư liệu cho những giấc mộng đêm nào đó...

Trần Vãn vui vẻ nhận lấy hộp quà từ tay nhân viên quầy. Vừa ngẩng đầu lên, cậu chạm mắt với chủ nhân thực sự nhưng không thể nói ra của cặp khuy măng sét này.

Triệu Thanh Các đứng ngay gần đó, đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng điều này không khiến anh ngạc nhiên.

Bởi vì Trần Vãn vốn là người có nhiều bạn bè, quan hệ rộng rãi, đối với người không quen cũng rất chu đáo, đối với bạn bè lại càng không cần nói, hết lòng tận tâm, muốn gì có nấy.

Cặp khuy măng sét ấy, kiểu dáng ấy, phong cách ấy, nếu nói muốn tặng cho kiểu người nào thì cũng không khó đoán.

Không ngờ cậu còn có một người bạn như vậy, Triệu Thanh Các đút tay vào túi, thầm nghĩ.

Trần Vãn cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên tay mình, bất giác có hơi chột dạ. Cậu theo phản xạ siết chặt túi quà, vô thức để nó sát vào lòng, giống như sợ Triệu Thanh Các cũng để mắt tới cặp khuy măng sét này vậy.

"..."

Triệu Thanh Các chỉ im lặng nhìn cậu, còn cậu lịch sự gật đầu chào, mỉm cười nhẹ, sau đó bước đi, chuyển hướng sang một quầy hàng khác...

Du thuyền Kình Hạm 17 cập bến bến tàu Tiểu Thiên Tinh, Trần Vãn chọn một ngày thích hợp gọi điện hẹn Tống Thanh Diệu ra ngoài để tặng quà cho bà. Nếu không thực sự cần thiết, cậu sẽ không chủ động đến nhà họ Trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!