Chương 17: Cùng ngắm nhìn chốn trời

Không khí đột nhiên trở nên u sầu và nặng nề, Trác Trí Hiên im lặng một lúc rồi cố tình bông đùa: "Yêu đơn phương kiểu Platon [1] à?"

[1] Tình yêu Platon là một loại tình yêu mà trong đó không có h@m muốn tình d*c hay các yếu tố lãng mạn, chỉ có tình yêu thuần túy.

Trần Vãn khẽ cười trầm lặng.

Đối phương cũng chẳng nói sai, đơn phương chính là yêu Triệu Thanh Các là chuyện của cậu, yêu thế nào, yêu bao nhiêu cũng vậy.

Đây là luật cơ bản của tình yêu đơn phương do Trần Vãn tự đặt ra. Cậu là người lập pháp, cũng là người thi hành. Cậu thực hiện nó một cách hoàn hảo trong thế giới của chính mình, kiên quyết tuân thủ, không cho phép ai phá vỡ.

Kể cả Triệu Thanh Các.

Nhưng tất cả những điều này là vì người đó là Triệu Thanh Các, cậu mới sẵn sàng làm vậy.

Đổi lại là bất kỳ ai khác cũng đều không được...

Sau bữa ăn khuya, mọi người nhận thẻ phòng rồi ai nấy giải tán.

Thẻ phòng được chia ngẫu nhiên, tất cả đều là phòng hạng nhất trên du thuyền, không có sự khác biệt.

Trần Vãn bước dọc theo hành lang trải thảm, ánh đèn mờ ảo, dù cách âm có tốt đến đâu, đi ngang qua một số căn phòng vẫn nghe thấy chút động tĩnh.

Đám thiếu gia chơi bời hoang dã, cậu chỉ cúi đầu đi nhanh về phía trước, đánh bài với Triệu Thanh Các khiến cậu kiệt sức, lúc này đã thấm mệt.

Đột nhiên, trước mặt cậu xuất hiện một bóng người.

"Anh Tần, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

Tần Triệu Đình tựa vào cửa sổ hành lang, mỉm cười với cậu: "Hiếm khi ra ngoài, tôi muốn ngắm biển đêm một chút."

Đêm đã khuya, con tàu khổng lồ đang di chuyển qua một vùng giao thoa kinh độ vĩ độ nào đó giữa đại dương. Bên ngoài cửa sổ là một vùng tối đen, từ xa xa, ngọn hải đăng tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt, sóng biển dội vào thân tàu, tạo ra âm thanh vỗ về trầm thấp.

Trần Vãn khẽ gật đầu, định nói "Vậy tôi không làm phiền nữa", nhưng đối phương có vẻ muốn tiếp tục câu chuyện: "Còn cậu? Sao giờ này vẫn chưa ngủ?"

Trần Vãn vốn là người lo xa. Sau khi đám thiếu gia ăn uống no nê giải tán, cậu còn chủ động đi xác nhận thời tiết và hành trình ngày mai với thuyền trưởng và quản gia của du thuyền, dù đây không phải trách nhiệm của cậu, nhưng nhìn lại đám thiếu gia kia, chẳng ai có vẻ sẽ làm mấy chuyện này. Cậu vốn quen chu đáo, hỏi thêm vài câu thì lòng mới yên tâm.

Cậu không có ý định trò chuyện lâu với Tần Triệu Đình, chỉ đáp qua loa: "Ra ngoài tiêu thực một chút, anh Tần..."

"Cạch." Tiếng cửa mở vang lên. Cuối hành lang, một căn phòng bật mở, một chàng trai trẻ mặc áo choàng ngủ màu trắng bước ra, trông rất đẹp.

Trần Vãn khựng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng dời mắt, làm như không có gì xảy ra.

Thẻ phòng được phát ngẫu nhiên, nhưng chủ nhân của con tàu này thì không phải ngẫu nhiên, chủ sở hữu có phòng riêng của mình.

Căn phòng đầu tiên ở mũi tàu có tầm nhìn đẹp nhất, những phòng khác nhiều nhất chỉ có hai mặt cửa sổ, nhưng phòng đầu tiên có thể thiết kế thành ba mặt hướng biển.

Tần Triệu Đình quan sát nét mặt Trần Vãn, nhưng cậu vẫn giữ phong thái nhã nhặn trò chuyện với đối phương, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.

Nụ cười trong mắt Tần Triệu Đình càng sâu hơn, nói: "Cậu khách sáo quá rồi. Gọi tôi là Triệu Đình như đám Đàm Hựu Minh ấy, bạn bè với nhau cả mà."

Trần Vãn cũng khẽ cười, định lên tiếng thì ngay lúc đó, cánh cửa của căn phòng hạng nhất, nơi chàng trai trẻ vừa bước ra khi nãy một lần nữa mở ra.

Lần này là chủ nhân thật sự của căn phòng.

Đêm khuya mà vẫn vest chỉnh tề, áo quần ngay ngắn.

Tần Triệu Đình quay lưng về phía anh, hỏi Trần Vãn: "Sao thế?"

Trần Vãn cúi đầu chào người phía sau, giọng điệu cung kính: "Chào anh Triệu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!