Tim Trần Vãn như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.
"Không có." Trông cậu dường như vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Ngọn lửa nhỏ trong tay lập lòe trong màn đêm, bập bùng trong bóng tối vô tận, đóng băng khoảnh khắc đối diện lặng thinh này thành một bức tranh màu xanh thẫm.
Triệu Thanh Các khẽ nhếch môi, ánh mắt như mang theo chút giễu cợt, thuận tay cướp lấy bật lửa của cậu. Điếu thuốc trong lúc cả hai nhìn nhau không nói một lời đã tự tắt, anh cúi đầu, nhíu mày, tự mình châm lại.
Gió biển thổi phần phật làm áo sơ mi anh bay lên, phác họa đường nét cao lớn, ưu việt. Mái tóc anh hơi rối, trông như một siêu sao điện ảnh phong trần, ngạo nghễ bước ra từ một bộ phim Hồng Kông những năm chín mươi.
Đẹp điên lên được, Trần Vãn nghĩ thầm, mặt không cảm xúc, nhưng cũng chỉ liếc một cái rồi lập tức dời mắt, lễ phép lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách ở một mức an toàn.
Mà cũng vô ích, hương thuốc lá thoang thoảng trong không khí, mùi nhàn nhạt nhưng lại như một thứ mê hồn dược chết người, làm lòng cậu xáo động, đầu óc hỗn loạn.
Triệu Thanh Các cầm bật lửa của cậu, thậm chí còn đưa lên trước mắt quan sát một hồi, không có vẻ gì là định trả lại.
Bị tịch thu tài sản cá nhân một cách vô cớ, Trần Vãn không nói một lời dư thừa, chỉ thầm hối hận vì đã không mang theo cái nào đắt tiền hơn.
Chỉ một chiếc Cartier, có phải quá thiệt thòi cho Triệu Thanh Các rồi không?
Châm thuốc xong, đối phương cũng chẳng thèm để ý đến cậu, chỉ chống khuỷu tay lên lan can, ung dung ngắm biển đêm.
Trần Vãn đang suy nghĩ có nên tìm cớ rời đi thì Tần Triệu Đình xuất hiện, cười nói: "Tìm khắp nơi không thấy hai người, hóa ra là trốn ở đây."
Câu này nghe như thể họ đã hẹn nhau ra đây để lén lút nghỉ ngơi vậy. Trần Vãn mỉm cười, thản nhiên đáp: "Ra đây hít thở một chút, tình cờ gặp anh Triệu."
Giọng điệu của cậu rất khách sáo, hoàn toàn không tạo cảm giác cậu và Triệu Thanh Các có bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào.
Chỉ khi chỉ có hai người, Trần Vãn mới có chút dao động khó nhận ra, nhưng một khi có người thứ ba, ý thức và cơ thể cậu lập tức chuyển sang trạng thái tiêu chuẩn không khuyết điểm, khoác lên nụ cười đẹp đẽ, hoàn mỹ, khiến người khác không thể tìm ra sơ hở.
Tần Triệu Đình nhìn cậu, ý cười trong mắt càng đậm, nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì vào đi, Hựu Minh đang gịuc mọi người lên bàn đấy."
Giờ mở ván đã được tính toán kỹ, vừa sang giờ Tý, hiệp sau sẽ bắt đầu.
Trần Vãn nhấc chân định đi vào, nhưng Triệu Thanh Các nhàn nhạt cất tiếng: "Vội gì? Không cho người ta hút xong điếu thuốc à?"
"..."
Trần Vãn lại bị ghim chân tại chỗ.
Tần Triệu Đình nhướng mày: "Giờ qua mất thì không may đâu nhỉ?"
Ra khơi rất chú trọng phong thủy, trên chiếu bạc lại càng lắm chuyện hơn, hướng ngồi, giờ lành tháng tốt, đủ thứ kiêng kỵ.
Nhưng Triệu Thanh Các chẳng quan tâm. Trước thực lực tuyệt đối, mọi phong thủy đều có thể bị khinh thường.
Anh cứ đứng vững vàng ở đó, bất động như một tảng băng trôi trên đại dương, khiến bầy cá voi cũng phải e ngại, thuyền bè đều phải nhường đường.
Anh đã nói vậy, Tần Triệu Đình cũng không đi, không ai nói thêm lời nào.
"..."
Trần Vãn lại khoác lên nụ cười ôn hòa, hòa giải bầu không khí: "Hôm nay anh Triệu gom may mắn nhiều rồi, chắc đang muốn chừa lại chút vận may cho mọi người nhỉ."
Tần Triệu Đình lập tức quay sang nhìn cậu; "Vậy còn cậu Trần?"
Triệu Thanh Các cũng nhìn cậu.
Một người muốn cậu đi, một người không để cậu đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!