Chương 12: Đạo luật hoàng kim

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu trai không hiểu ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hôm nay cậu ta mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo kéo xuống là che được nốt ruồi trên cổ tay. 

Triệu Thanh Các nhắm mắt làm ngơ. 

Thiệu Diệu Tông lại hiểu lầm, cho rằng đối phương không phải hoàn toàn vô tình, bèn cười nói: "Vẫn là cậu Triệu biết thương hoa tiếc ngọc." Dù sao trong phòng cũng đang bật điều hòa rất lạnh. 

Triệu Thanh Các không đáp lời. 

Thiệu Diệu Tông cũng không để bụng, đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện lần trước tôi đề cập, cậu Triệu cân nhắc thế nào rồi?" 

Triệu Thanh Các chỉ cười nhạt, đánh thái cực với ông ta: "Chuyện đất đai để sau hẵng bàn, xem hàng trước đã." 

"Được." Thiệu Diệu Tông dứt khoát ra hiệu cho cấp dưới mang một thùng hàng vào, mở ra trưng bày. 

Triệu Thanh Các cúi mắt nhìn thoáng qua, cười nhạt: "Hàng của Bạch Hạc Đường? Không đến mức này chứ?" 

Thiệu Diệu Tông hơi khựng lại. 

Ở Hải Thị, ngoài những gia tộc danh giá giàu có như Triệu, Giang, Thẩm, Trác thì còn tồn tại vô số bang phái từ thế kỷ trước, thủ đoạn tàn nhẫn, không màng quy tắc, phá hoại thị trường, cấu kết quan chức làm bệ đỡ, liên tục vượt ranh giới đỏ, quanh năm lẩn khuất trong vùng xám. 

Vì thế lực ăn sâu bám rễ, cục hải quan và sở cảnh sát vô cùng đau đầu với chúng. 

Bạch Hạc Đường chính là một trong số đó. Trước đây không lâu, Mạch Gia Huy, người được đồn đại là bị Triệu Thanh Các gọi một cuộc điện thoại ép đến mức nhảy lầu cũng từng là phó thủ lĩnh của Bạch Hạc Đường. 

Bên cảnh sát và Triệu Thanh Các vốn có chút giao tình, họ ba lần đến tận cửa mời, mong anh ra mặt tham gia thanh trừng. Tập đoàn Minh Long của Triệu Thanh Các luôn nhận được chính sách ưu đãi từ hải quan, vì vậy anh cũng coi như mượn lực nhà nước để trừ khử đám ruồi nhặng phá hoại thị trường. 

Thiệu Diệu Tông nhìn thấy kết cục của Mạch Gia Huy, hiểu rằng lần này chính quyền đã quyết tâm dọn dẹp, e rằng Bạch Hạc Đường cũng sắp tới ngày tàn. 

Thỏ chết thì cáo cũng buồn, môi hở thì răng lạnh. Ông ta phản ứng rất nhanh, mang những bằng chứng phạm tội của Bạch Hạc Đường trong tay làm con bài trao đổi, yêu cầu Triệu Thanh Các giúp ông ta rửa sạch thân phận, rút khỏi tổ chức để gây dựng thế lực riêng. 

Đổi lại, Thiệu Diệu Tông hứa sẽ nhường cho Triệu Thanh Các một lô hàng siêu lợi nhuận cùng một mảnh đất ở Vịnh Bảo Lê. 

Dòng tiền trong bang do Mạch Gia Huy quản lý, còn nguồn hàng và bất động sản đều do ông ta nắm giữ. Ngay cả một cáo già dày dạn như Mạch Gia Huy cũng gục ngã trước tay Triệu Thanh Các, Thiệu Diệu Tông tự biết mình không có khả năng chống lại anh. Bạch Hạc Đường đã là cung hết nỏ, không thể tiếp tục che chở cho ông ta nữa, không thể trách ông ta phản bội tổ chức, chỉ có thể trách thời thế đổi thay. 

Lô hàng kia là hàng cấm, Triệu Thanh Các không có hứng thú, nhưng mảnh đất đó thì khác, nó có giá trị rất cao, là khu đất được đặc biệt phê chuẩn khi đặc khu được thành lập, dù có tiền cũng khó mua được. 

Sau khi bến cảng xây dựng xong, nơi đó sẽ trở thành trung tâm thương mại vận tải với lưu lượng hàng năm lên đến hàng tỷ tấn. 

Triệu Thanh Các đã thèm muốn nó từ lâu. 

Thiệu Diệu Tông tự cho rằng con bài trong tay mình rất nặng, nhưng không biết rằng Triệu Thanh Các đã sớm đàm phán xong với Cục Quản lý Tài chính. Đến khi Chiến dịch Lôi Đình số 7 kết thúc, lô hàng cấm cùng toàn bộ mạng lưới phía sau sẽ thuộc về Tổng cục Hải quan, còn mảnh đất sẽ thuộc về Triệu Thanh Các. 

Tập đoàn Minh Long sẽ đấu thầu mua lại mảnh đất đó, Triệu Thanh Các chưa bao giờ làm việc gì mà không có lợi ích, anh sắm vai người cung cấp thông tin cũng không chỉ đơn thuần là nể tình. 

"Cậu Triệu thật tinh mắt, nhưng cũng mong thứ lỗi cho sự cẩn trọng của tôi. Tôi cắn răng nhượng lại tuyến hàng nước ngoài này, đương nhiên phải xác nhận đối phương thực sự là người hiểu hàng thì mới yên tâm." 

"Vậy anh Thiệu đã thử ra kết quả chưa?" Triệu Thanh Các bình thản hỏi. 

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Thiệu Diệu Tông ra lệnh cho người của mình mang hàng thật từ cánh cửa ngầm ra cho Triệu Thanh Các kiểm tra. 

Triệu Thanh Các cầm lên hai khẩu, thử xoay nhẹ rồi chỉ ra một vài lỗi rất nhỏ. 

Trong giới giang hồ, nếu anh quá dễ dãi, đối phương sẽ ngờ vực. Chính vì Triệu Thanh Các soi xét kỹ lưỡng, Thiệu Diệu Tông mới tin rằng anh thực sự có ý định tiếp nhận đường dây này. 

"Cái này không cần lo quá, người Ý quen dùng súng ổ xoay, không dễ bị kẹt đạn." 

Triệu Thanh Các liếc ông ta một cái, không bình luận gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!