Chương 11: Đèn đỏ treo cao

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ tư là ngày giao dịch chứng khoán, Trần Vãn đến Minh Cơ Trung Hối để làm thủ tục.

Khu thương mại Trung Hoàn rất rộng lớn, lấy Quảng trường Bồ Câu làm tọa độ trung tâm rồi tỏa ra bốn phía. Hai bên con đường, hoa tử kinh rợp bóng cây xanh.

Những tập đoàn lớn như Minh Long của nhà họ Triệu hay Bồ Lợi của nhà họ Thẩm, những công ty đã từng gióng chuông lên sàn chứng khoán đều đặt trụ sở trong các tòa nhà chọc trời trên con phố đắt đỏ Finley. Còn những công ty khởi nghiệp tầm trung như Khoa Tưởng của Trần Vãn chỉ có thể thuê vài tầng văn phòng ở khu phía tây đường Thái Tử.

Bước vào tòa nhà với hơi lạnh điều hòa phả vào mặt, Trần Vãn bất ngờ nhìn thấy Triệu Thanh Các.

Đối phương chỉ có một mình, trông như đang đợi xe.

Một người hơn hai tháng nay chỉ tồn tại trong lời đồn bỗng dưng xuất hiện khiến Trần Vãn có một khoảnh khắc trống rỗng, sau đó vô cớ dâng lên một cảm giác vui vẻ chậm rãi.

Nhưng đó cũng là một niềm vui vô nghĩa.

Trần Vãn không chắc đối phương có nhớ mình không. Cậu do dự giây lát, định cứ thế đi thẳng coi như không thấy, thậm chí đã xoay mũi chân hướng khác, nhưng đúng lúc ấy, đối phương lại ngẩng đầu về phía cậu, có lẽ chỉ là nhìn xem xe đến chưa. Trông Triệu Thanh Các có vẻ đã đợi lâu, chắc đang có việc gấp.

Không tiện giả vờ không thấy, Trần Vãn đành bước qua.

Hình như Triệu Thanh Các nhớ mang máng cậu là ai nhưng không nghĩ ra cụ thể.

Trần Vãn chẳng lấy làm lạ, chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua. Triệu Thanh Các lãnh đạm gật đầu, thuận miệng bảo xe mình bị hỏng.

Trần Vãn mỉm cười nhã nhặn, khách sáo hỏi: "Anh đang vội sao? Nếu không phiền, xe tôi đang đậu gần đây, tôi có thể chở anh đi."

Triệu Thanh Các nhìn cậu: "Có tiện không?"

Trần Vãn khựng lại, cậu chỉ hỏi theo phép lịch sự, không nghĩ đối phương sẽ thực sự đồng ý. Trong lòng như có thứ gì đó bùng nổ, nhưng ngay sau đó, cậu lại tự trách sao hôm nay mình không lái một chiếc xe tốt hơn.

Sao Triệu Thanh Các có thể ngồi một chiếc BYD, mà còn là chiếc BYD từng bị một kẻ thần kinh đâm trúng không lâu trước đó?

Nhưng Trần Vãn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, cậu đáp: "Tiện mà," rồi hỏi Triệu Thanh Các muốn đi đâu. Đối phương nói một địa điểm, Trần Vãn gật đầu.

Cậu dẫn đường, khoảng cách giữa hai người vừa phải, chuẩn mực xã giao, nhưng vẫn gần hơn vài lần chạm mặt trước đây.

Triệu Thanh Các cao lớn, bước chân mang theo một khí thế trầm ổn. Cả hai đều có những cử động tay rất nhỏ khi bước đi, khuấy lên luồng khí nóng bức xung quanh, nhịp tim của Trần Vãn cũng theo đó mà dao động, như cánh bồ câu vỗ trong quảng trường trung tâm.

Cánh tay của Triệu Thanh Các hẳn là rất nóng, cậu mơ hồ nghĩ.

Trần Vãn rút tay về, đút vào túi quần, lấy chìa khóa ra, bấm mở khóa chiếc BYD cách đó vài mét.

Tiếng "tít" vang lên, làm đàn bồ câu bên đài phun nước giật mình bay lên trời.

Trần Vãn lịch thiệp mở cửa ghế sau cho Triệu Thanh Các, còn đưa tay che nhẹ mép cửa xe, tư thế tiêu chuẩn hoàn hảo.

Triệu Thanh Các rất tự nhiên bước lên xe.

Chiếc BYD vừa mới sửa xong, không gian bên trong không lớn khiến anh hơi nhíu mày, đôi chân dài chỉ có thể miễn cưỡng bắt chéo.

Trần Vãn áy náy nói: "Xe hơi nhỏ, mong anh Triệu thông cảm, bên cạnh có nước."

"Cảm ơn."

Triệu Thanh Các rất xa cách, Trần Vãn chỉ hỏi một câu: "Nhiệt độ có phù hợp không?" rồi im lặng, tập trung lái xe, không hề có ý định bắt chuyện hay tán gẫu suốt dọc đường.

Ở hàng ghế sau, Triệu Thanh Các cũng yên tĩnh đến mức khiến Trần Vãn có cảm giác như trong xe chỉ có mình cậu.

Tuy nhiên áp lực tỏa ra từ phía sau lại quá rõ ràng, trầm lắng nhưng mang đến cảm giác đè nén mạnh mẽ, khiến cậu không lúc nào dám lơ là cảnh giác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!