*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Vừa gặp người nhà họ Phương, nói chuyện vài câu, giờ tôi đang ở bãi đỗ xe."
"Được, chờ chút, tôi xuống ngay."
Giữa hàng loạt siêu xe biển số đẹp, Trác Trí Hiên tìm thấy chiếc Maybach, bước đến gõ cửa xe.
Cửa sổ phía sau hạ xuống, Triệu Thanh Các tựa vào ghế, tay đặt hờ trên thành cửa sổ, khẽ gật đầu với hắn, hỏi: "Có chuyện gì?"
Trác Trí Hiên hơi cúi người, đưa đồ cho anh: "Nhân viên dọn dẹp nhặt được, chắc là của anh."
Hộp thuốc lá và bật lửa được bọc trong giấy da, sạch sẽ, gọn gàng, trông không giống như một món đồ bị đánh rơi rồi nhặt lại mà giống một món quà hơn.
Triệu Thanh Các nhận lấy, mở ra xem, ánh mắt chợt nâng lên, nhìn thẳng vào Trác Trí Hiên.
Ánh mắt anh bình tĩnh, chậm rãi, sâu thẳm không thấy đáy.
Lòng bàn tay Trác Trí Hiên bất giác rịn mồ hôi, dù rõ ràng trong tư thế này, hắn mới là người đứng trên cao nhìn xuống.
Nhưng lông mày Triệu Thanh Các đậm nét, ánh mắt sắc sảo, ngay cả khi anh chỉ đơn thuần quan sát cũng đủ khiến người ta cảm nhận được một sự nghiêm nghị và soi xét.
Dù có lẽ bản thân anh chưa chắc đã có ý đó.
Đột nhiên, Trác Trí Hiên nhớ đến những ngày bé khi bọn họ cùng chơi bóng bầu dục.
Hắn từng cùng đội với Triệu Thanh Các. Khi thua trận, Triệu Thanh Các chưa bao giờ tức giận, anh luôn kiên nhẫn hướng dẫn mọi người điều chỉnh chiến thuật, sau đó nói vài câu động viên.
Chỉ vài lời, nhưng rất có trọng lượng.
Có những người trời sinh đã mang khí chất lãnh đạo, sự an toàn mà họ tạo ra có thể dễ dàng gắn kết một tập thể.
Triệu Thanh Các rất bao dung với đồng đội có phong độ kém, nhưng nếu có ai cố tình gian lận, anh sẽ không bao giờ để người đó xuất hiện bên cạnh mình nữa.
Không đủ mạnh có thể tha thứ, nhưng dối trá và gian lận, Triệu Thanh Các sẽ không bao giờ chấp nhận.
Trác Trí Hiên thực sự tò mò, rốt cuộc có ai trên đời này có thể nói dối trước mặt Triệu Thanh Các mà không cảm thấy chột dạ hay không.
Ồ, thật ra có một người.
Nhà từ thiện họ Trần.
Kiếp trước hắn chắc chắn đã nợ Trần Vãn.
Ngay lúc Trác Trí Hiên định mở miệng nói gì đó thì Triệu Thanh Các khẽ mỉm cười với hắn, nụ cười rất nhạt: "Làm phiền cậu đi một chuyến rồi."
"... Không có gì."
Vì phải nói chuyện với anh, Trác Trí Hiên vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi đầu.
Triệu Thanh Các đưa cho hắn một điếu thuốc, vỗ nhẹ lên vai hắn, nói: "Khách sạn rất tốt, khai trương thuận lợi," rồi rời đi.
"..."
Lúc này, Trần Vãn vẫn đang giúp Trác Trí Hiên tiếp khách trong khách sạn, hoàn toàn không biết rằng bản thân vừa vô tình thoát khỏi một kiếp nạn.
Cậu luôn nghĩ rằng Triệu Thanh Các sẽ không nhớ đến mình.
Nhưng cậu không biết mình có một gương mặt dễ khiến người khác phạm tội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!