Chương 6: (Vô Đề)

Chết tiệt thật!

10.

Khi giải tán, Trần Trác đề nghị cả nhóm đi ăn chung.

Dương Kỳ nói có việc nên đi trước.

Tôi cứ nghĩ Lục Trầm sẽ về nhà dưỡng bệnh, ai dè anh ấy cũng đi.

"Biết uống rượu không?" Vừa ngồi xuống, chưa kịp giới thiệu gì, Lục Trầm đã hỏi Nhậm Việt.

Cảm giác như anh ấy chẳng thèm quan tâm tên họ của Nhậm Việt, chỉ muốn đấu rượu, còn không cho Trần Trác tham gia.

Chẳng lẽ biết Nhậm Việt là em họ tôi, nên muốn ức h**p?

Không hiểu nổi.

Nhậm Việt hơi khựng lại, rồi giả vờ: "Không giỏi lắm."

Thật ra thằng nhóc này ở nhà hay uống chút rượu trắng với ông nội, tửu lượng không tệ.

Giờ tôi mới biết lý do cậu ta nhất quyết kéo tôi đi, thì ra là tìm cơ hội trả đũa Lục Trầm.

Mà Lục Trầm cũng mắc bẫy, lập tức gọi người mang rượu lên.

Tôi có chút lo lắng, sợ cơ thể anh ấy không chịu nổi, nhưng lại không tiện nói thẳng.

Chỉ đành khuyên Nhậm Việt: "Heo, đừng uống nữa."

"Piggy" là biệt danh của Nhậm Việt, cả nhà tôi đều gọi cậu ấy như thế.

Rõ ràng Nhậm Việt không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này: "Chỉ một ly thôi mà."

Tôi chặn ly rượu của cậu ấy lại: "Không được."

Sợ cậu ta không nghe, tôi ghé sát tai nhắc: "Người ta đang ốm, em còn thừa nước đục thả câu."

Nhậm Việt không phục, lườm tôi: "Lúc nãy anh ta ở sân bóng hành em, sao chị không nói anh ta đang ốm?"

"Thì chị cũng đâu quản được anh ấy, nhưng nhà mình làm người tốt thôi."

"Chị tự làm đi."

"…" Nói mãi không nghe.

Lục Trầm lại không biết điều, hỏi: "Cậu cưng con heo nhà mình vậy à?"

Thấy anh ta tỏ vẻ kiêu ngạo, tôi cũng không khách sáo: "Đúng thế đấy."

Sau đó, bọn họ uống không chỉ một ly.

Có lẽ Nhậm Việt nói đúng, Lục Trầm đúng là có thù với nhà họ Nhậm.

Anh ấy cứ như muốn uống chết Nhậm Việt vậy.

Tôi và Trần Trác đều không cản nổi.

Nhìn Nhậm Việt to cao, Trần Trác lo lắng hỏi: "Con heo nhà cậu, cậu kéo nổi không đấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!