Lục Trầm vừa lướt điện thoại vừa ngồi xuống hàng ghế khán giả: "Đúng lúc ở gần đây thôi."
Trần Trác ngừng một chút, liếc tôi: "Thật không? Tưởng thấy story của tôi mới chạy qua."
Giọng điệu đầy ẩn ý.
Bị Lục Trầm lườm cho một cái sắc lẹm.
Đúng là hung dữ!
8.
Trong nửa hiệp đầu, đội của Nhậm Việt vẫn đang dẫn trước.
Lục Trầm gọi tạm dừng, tự mình vào sân thay người.
Trần Trác có chút lo lắng: "Cậu còn đang cảm mà…"
"Không sao đâu." Anh ấy thay đồ ngay tại chỗ.
Tôi nhìn thấy cơ bụng của anh ấy!!!
Tám múi sắc nét, đường cơ rõ ràng, hoàn hảo không chút mỡ thừa.
Không ngờ khi cởi áo, thân hình anh ấy lại đẹp đến thế.
Tôi nhìn đến ngây người.
Bình thường Dương Kỳ mê trai nhất, nhưng hôm nay như mù mắt, không hề để ý gì, chỉ lo làm tiểu thư thục nữ trước mặt Nhậm Việt.
Để lại tôi một mình bị Trần Trác bắt quả tang.
Nhìn Trần Trác cố nhịn cười mà mặt tôi nóng bừng.
Ánh mắt Lục Trầm theo hướng nhìn của Trần Trác quay sang, còn cố ý kéo áo chậm hơn như muốn trêu chọc.
Mặt tôi đỏ lên.
Đến khi anh ấy cười đắc ý, tôi mới nhận ra anh ấy làm vậy là cố ý.
Rõ ràng biết tôi thích anh, vừa từ chối vừa câu dẫn.
Chắc chắn có bệnh.
Tôi ghét bản thân mình không kiềm chế được, bị người ta từ chối rồi mà còn mê trai không dứt, cứ nhìn rồi lại nhìn.
Để cứu vãn chút tự trọng, tôi quay sang giúp Nhậm Việt lau mồ hôi.
Tôi cố ý nói: "Dùng khăn lau đi, không thì mấy đứa con gái chúng tôi dễ đỏ mặt lắm."
Thật ra cái bụng trắng trắng của Nhậm Việt chẳng có gì đáng xem.
Nhậm Việt hiểu tính tôi, chỉ sững người vài giây rồi hình như đoán ra được gì đó, cúi đầu xuống cười hì hì.
9.
Sau khi Lục Trầm vào sân, Nhậm Việt bị hành đến ngốc luôn.
Mỗi lần đối đầu với Lục Trầm, cậu ấy thậm chí còn không chạm được vào bóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!