Ai ngốc? Ai không nghĩ ra được cơ?!
Dương Trúc mất tập trung quay về chỗ ngồi, thứ cậu nghĩ ngay đến không phải là nội dung cuộc điện thoại trước đó của bọn họ, mà là câu ngốc kia của Nghiêm Duệ.
Đôi mắt Nghiêm Duệ rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, khi nói ra câu đó không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng ánh mắt thì lại khác, dường như toát ra ý khiêu khích và đùa giỡn.
… Đệt!
Đến giữa tiết rồi mà Dương Trúc vẫn không thể lấy lại tinh thần, thậm chí sau giờ học, cậu không hề đi tìm Nghiêm Duệ nữa mà ngồi tại chỗ suy nghĩ vẩn vơ. Nghiêm Duệ và cậu nói với nhau qua điện thoại cũng chẳng được mấy câu, nên làm gì khi hẹn người khác, đương nhiên là cậu nhớ được rồi.
Hỏi ý kiến người khác trước một ngày, bàn bạc thời gian và địa điểm.
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn làm theo, Nghiêm Duệ sẽ đồng ý với cậu sao?
Phải không vậy? Dương Trúc cúi đầu nhìn chằm chằm ngòi bút, nhưng tâm tư lại không đặt vào đó. Nếu không… nếu không tại sao Nghiêm Duệ lại nói anh không khó hẹn? Đây là sự gợi ý mà.
Nghiêm Duệ đang gợi ý cho cậu——
Không hiểu sao trong lòng cứ ngứa ngáy khó nhịn, giống như có con sâu nhỏ đang quấy phá trong ngực cậu. Cậu cũng không chú tâm làm bài tập nữa, cứ để thời gian trôi qua lãng phí như vậy.
Vì thế đến tiết bốn, Dương Trúc không thể nộp bài tập Toán, bị thầy Trần gọi tên, sau đó đứng phạt nửa tiết ở cuối lớp. Bạn cùng lớp thì cười trộm, mấy tên cá biệt trước đó từng bắt nạt cậu còn quay đầu lại nhìn, cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng Dương Trúc chẳng bận tâm tới, tâm tư một lòng một dạ đặt trên người Nghiêm Duệ, cậu dính chặt mắt vào bóng lưng thẳng tắp đang ngồi kia.
Dương Trúc vô thức l**m đôi môi khô khốc.
Có lẽ là do đói bụng, cậu không khỏi nghĩ trước, đến lúc đó nên ăn gì đây?
Giờ học buổi sáng kết thúc, Dương Trúc hùng hổ phi thẳng đến cạnh bàn Nghiêm Duệ, không thể chờ được nữa mà hỏi: "Ngày mai cậu có rảnh không?"
Nghiêm Duệ: "Hả?"
Dương Trúc đã nghĩ sẵn lời thoại trong đầu, nói bằng khẩu khí tốt nhất của bản thân, "Sáng mai có thể đi ăn cùng tôi không?"
Nghiêm Duệ nói: "Cậu muốn ăn gì?"
Giọng điệu anh rất thoải mái, không có ý phản đối. Trong nháy mắt, Dương Trúc mở cờ trong bụng, cũng không hiểu tại sao việc cỏn con này lại có thể khiến mình vui như thế. Cậu thở mạnh vung tay lên, "Gì cũng được, dù sao cũng là tôi mời!"
Nghiêm Duệ thu dọn bàn sạch sẽ, nói: "Vậy thì để tôi quyết định."
Dương Trúc hớn hở y như kẻ ngốc, vừa chạy về được một bước thì bỗng nhiên cổ áo bị ai đó túm chặt từ phía sau. Không ngờ sức Nghiêm Duệ rất khỏe, kéo cậu lại dễ như bỡn.
Nghiêm Duệ nói: "Chạy gì?"
Dương Trúc quay đầu.
Nghiêm Duệ thả lỏng tay ra, bình tĩnh nói: "Trưa hôm nay tôi cũng có thời gian."
Câu ra tín hiệu này khiến Dương Trúc ngẩn người, mắt chớp chớp đến mấy lần.
Câu này có ý gì? Cậu nuốt nước bọt, lát sau thử hỏi: "Vậy trưa nay có thể đi ăn với tôi không?"
Nghiêm Duệ khẽ gật đầu, "Được thôi."
Bình thường Dương Trúc rất ít khi cười, biểu cảm trên mặt cậu đa phần là tức giận, cau có, khó chịu, giống y như một chú cún con bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đi cắn người.
Lần đầu tiên Nghiêm Duệ thấy cậu nhoẻn miệng cười rõ như thế, rõ ràng môi đang mím nhưng khóe miệng lại thật thà nhếch lên, là dáng vẻ đang cực lực áp chế sự vui vẻ của bản thân, nhưng lại chẳng thể che giấu được nụ cười. Ánh mắt cậu ra sức dịch chuyển sang bên cạnh, nhưng chưa được vài lần đã quay lại lén nhìn Nghiêm Duệ, trông có vẻ ngốc nghếch.
Những vết thương bị đánh trước đó đã khỏi hết, không còn những vết bầm xanh xanh tím tím nữa, gương mặt trắng trẻo thanh tú.
Hóa ra chỉ cần không tức giận, vẻ ngoài của Dương Trúc vẫn rất ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!