Chương 72: (Vô Đề)

Ngoại truyện thế giới song songPhần 12 – Phần 13⌞ °   •    +   •   °   ⌟

12.

Tuyến thể là nơi yếu ớt nhất của một Omega. Khi chạm vào nó, Omega sẽ run rẩy, mỗi lần v**t v* tuyến thể với Omega mà nói thì đều là sự chòng ghẹo k*ch th*ch trực tiếp nhất.

Đầu óc Dương Trúc nhất thời trống rỗng, cậu cứ ngây ra đó, mặc cho Nghiêm Duệ nắm gáy mình, lòng bàn tay anh áp sát lên tuyến thể của cậu.

Nhiệt độ lòng bàn tay không cao cũng không thấp, khiến cho người ta hoàn toàn không thể nào lờ đi được.

Dương Trúc giống như bị anh cho lên giá nướng, cơ thể bắt đầu tỏa nhiệt, khởi đầu từ cổ rồi lan xuống đến tim, rồi lại từ tim truyền ra khắp toàn thân, thậm chí lan tới cả những đầu ngón tay. Cậu không kìm lòng được buông lỏng tay, nhưng rất nhanh lại nắm chặt lấy cổ áo Nghiêm Duệ lần nữa.

"Cậu thế này là quấy rối t*nh d*c." Dương Trúc làu bàu, "Cậu sờ vào tuyến thể của Omega khi chưa nhận được sự đồng ý!"

"Muốn tố cáo tôi à?" Nghiêm Duệ hỏi.

Dương Trúc lườm nguýt anh, mạnh miệng nói: "Coi chừng… Coi chừng tôi đi tố cáo cậu thật đấy! Để cho tất cả mọi người đều biết cậu b**n th**!"

Nghiêm Duệ bỏ tay ra, phần gáy lại phơi bày trong không khí. Điều hòa nơi này chỉnh nhiệt hơi thấp, Dương Trúc cảm thấy sau gáy mình lành lạnh, bèn phỏng đoán bản thân mình có thể là do tinh thần rối loạn, vậy mà cậu lại muốn Nghiêm Duệ đặt tay về.

Suy nghĩ này khiến cậu hận không thể vả vào miệng mình hai phát, cậu lại ấp úng nói: "Tố cáo cậu nhưng cũng không phải không cho cậu chạm vào…"

Nghiêm Duệ không đặt tay lên nơi đó nữa mà thu tay về, lần này anh ôm trọn lấy tay Dương Trúc. Được những ngón tay mang theo hơi ấm chạm vào mình, Dương Trúc run rẩy, cũng không hiểu sao mình phải kích động mạnh thế. Ngón tay Nghiêm Duệ thoải mái bao phủ, không cần dùng sức cũng bắt được tay cậu. Do dùng sức quá mức, đầu ngón tay Dương Trúc đều trắng bệch, còn tay Nghiêm Duệ lại có màu khỏe mạnh, chúng tách những ngón tay Dương Trúc ra, giải phóng cho cổ áo của anh khỏi những ngón tay ấy.

Một sự tiếp xúc nho nhỏ giữa những ngón tay lại khiến cho Dương Trúc ngây ngẩn một lần nữa.

Quả thật trước mặt Nghiêm Duệ, cậu quá ngốc nghếch, Nghiêm Duệ chỉ cần trêu chọc một chút là cậu đã không có sức chống đỡ. Cậu ngoan ngoãn buông tha cho cổ áo Nghiêm Duệ, sau khi đạt được mục đích, anh cũng tha cho cậu.

Cậu lại cảm thấy tiếc nuối.

Má, điên rồi, chẳng phải chỉ là hai cái tay thôi sao? Cậu cũng đâu có thiếu! Dương Trúc siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Nghiêm Duệ. Anh chỉ nhìn cậu chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm, nét mặt ôn hòa, không dậy sóng chút nào.

Hai tay anh sửa lại cổ áo của mình cho ngay ngắn, vừa rồi nó mới bị Dương Trúc túm nhăn, Nghiêm Duệ đã nhanh chóng khiến nó phẳng phiu lại lần nữa.

Dương Trúc nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh lại dời mắt đi. Cậu không chịu nổi ánh mắt của Nghiêm Duệ, tầm mắt bay nhẹ theo làn gió xung quanh.

Một Alpha sờ lên tuyến thể của Omega thể hiện cho ý gì, không cần nói cũng biết. Kể cả kiểu người không có kinh nghiệm gì… như cậu cũng biết.

Nghiêm Duệ có ý với cậu sao?

Có phải… Nghiêm Duệ… thích cậu không?

Câu hỏi dễ hiểu này được đưa lên thớt, Dương Trúc bèn hỏi vặn lại. Cậu cắn răng, không tự chủ mà nghĩ: Mình có gì đáng thích chứ?

Đây đúng là một câu hỏi trí mạng. Dương Trúc bị chính câu hỏi mình tự đặt ra làm cho nghẹn họng!

Mặc dù thích cậy mạnh trước mặt người ngoài, nhưng cậu cũng hiểu bản thân mình. Tính cậu rất dở hơi, con người cậu không tìm ra được ưu điểm gì cả, phần lớn người nói chuyện với cậu chưa nổi ba câu đã ghét cậu, nói đến mười câu sẽ muốn đuổi cậu cút đi…

Đến cả người nhà cũng đều không thích cậu, cậu tự tin vào đâu mà cảm thấy… một Alpha hoàn hảo như Nghiêm Duệ sẽ thích mình cơ chứ?

Dương Trúc chớp mắt, bỗng nhiên giơ tay sờ lên mặt mình. Trên mặt còn có vết thương, cậu không kiểm soát được lực, tự khiến bản thân bị đau đến nhe răng trợn mắt, xuýt xoa hít khí.

Gương mặt… của cậu cũng không phải rất hơn người, huống chi bây giờ còn vừa bị đánh, chắc là xấu xí lắm đây…

Dương Trúc cúi đầu, cảm xúc mới vừa rồi còn trào dâng, giờ bỗng nhiên hạ xuống đáy vực.

Nhưng h*m m**n được nghe câu trả lời của Nghiêm Duệ vẫn còn rục rịch, cho dù cậu cảm thấy bản thân không đáng để Nghiêm Duệ thích, cậu vẫn muốn nghe… chính miệng Nghiêm Duệ nói đáp án cho cậu.

Dương Trúc chen từng chữ từ hàm răng, vẻ kiêu ngạo ban nãy không còn thấy nữa, cậu nói thắc mắc từ đáy lòng bằng giọng rất nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!