Chương 48: (Vô Đề)

Dương Trúc ngồi xổm xuống, vùi đầu giấu mặt đi, tay lau loạn xạ trên mặt. Mẹ Nghiêm bị dọa sợ hết hồn, vội vàng ngừng tay, đi tới ngồi xổm xuống xoa lưng cho cậu, "Sao vậy con? Sao lại khóc nữa rồi?"

Dương Trúc cảm thấy mất mặt, lí nhí nói: "Đây là khóc vì cảm động mà cô!"

Bây giờ Tiểu Bạch mới biết có người đến, mãnh liệt phi xuống y như viên đạn từ ban công, sủa gâu gâu. Dương Trúc bị giật mình, cơ thể đang ngồi chồm hỗm bị ngửa ra sau, mông ngã phịch xuống đất.

"Ây da bé ngốc, sao con tội nghiệp quá vậy!" Mẹ Nghiêm xoa tóc cậu, lại kéo cậu, "Nào nào nào đứng dậy thôi, không cho phép con khóc, phải cười, cười đi, hiểu không hả? Cảm động thì cũng phải là cười cảm động mới đúng."

Dương Trúc dùng tay áo lau sạch nước mắt, nước mắt tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn nữa. Mẹ Nghiêm kéo cậu đứng dậy, tự dưng Dương Trúc nhận ra lòng bàn tay mình toàn là nước mắt, muốn rút ra, nhưng mẹ Nghiêm nắm chặt không cho cậu rút, vẻ mặt bà dịu dàng, nói: "Đi rửa tay rửa mặt đi con, cô làm xong cơm chiều rồi, còn mua bánh gato nữa.

Bố Tiểu Duệ còn đang bận việc, chắc cũng sắp về rồi."

Dương Trúc gật đầu lia lịa, rửa tay xong mới nhận ra mình còn đeo cặp sách. Cậu quay đầu lại nhìn Nghiêm Duệ, hai người chỉ cách nhau vài bước chân.

Nghiêm Duệ nói: "Để cặp sách trong phòng anh."

Dương Trúc gật mạnh đầu, trốn vào phòng, cất cặp sách xong thì Nghiêm Duệ vào, anh vừa đóng cửa thì cậu nhào tới. Cậu vòng cánh tay lên cổ Nghiêm Duệ, hơi kiễng chân lên, vội vàng hôn anh.

"Sao anh tốt thế?" Dương Trúc ậm ờ nói: "Luôn làm em khóc."

Nghiêm Duệ bị cậu cắn môi, bị cậu lè lưỡi l**m l**m, anh giống như đang ôm một chú cún con. Trên đầu cún con còn đang vướng đầy tua rua sắc màu, Nghiêm Duệ giơ tay lên khều bớt xuống giúp cậu, nói: "Ai bảo em đáng yêu."

Dương Trúc không phải người thích khóc, trước khi cậu gặp được Nghiêm Duệ, số lần cậu gào khóc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Rõ ràng là từ khi quen Nghiêm Duệ, cậu mới thức tỉnh được năng lực này.

Cậu ôm Nghiêm Duệ thật chặt, ngước đầu lên mặt kề mặt với anh. Nghiêm Duệ giúp cậu xử lý mái tóc xong, những sợi tua rua đều cầm trong tay, bình thản nhìn cậu.

Gương mặt anh như thoát khỏi mùa đông lạnh giá, tỏa ra chút hơi ấm. Không biết vì sao bỗng nhiên Dương Trúc thấy ngượng ngùng, cậu nuốt nước miếng, hơi thở run run, dường như cậu đang tìm lại mặt mũi cho mình, nói: "Dù sao thì anh thích SM, thích xem người ta khóc."

Nghiêm Duệ không phủ nhận ừm một tiếng.

Anh hôn lên mắt Dương Trúc một cái, không còn nước mắt nữa nên cũng không nếm được vị gì cả. Anh lại hôn lên mũi Dương Trúc, nơi ấy đỏ hồng, rõ ràng chỉ mới khóc chưa đến nửa phút, phản ứng thút thít cũng đã dừng lại từ lâu. Mỗi khi được hôn, Dương Trúc đều rất dịu ngoan, không hề động đậy mà hưởng thụ đón nhận, trong giây phút dừng lại ngắn ngủi, anh còn chứng kiến Dương Trúc nhắm mắt lại, hàng mi rung rung, dáng vẻ e ấp mong chờ rất được lòng người.

Vì thế Nghiêm Duệ lại hôn lên mắt cậu lần nữa rồi mới hôn đến môi, từng nụ hôn đều chất chứa sự vỗ về.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, bố Nghiêm đã về, cười vang nói: "Nấu gì thơm quá vậy!" Âm thanh Tiểu Bạch chạy vang dội, tiếng sủa cũng vang y chang. Sau khi tiếng sủa gâu gâu của nó vang lên, lại nghe thấy tiếng cười của bố Nghiêm. Dường như Dương Trúc có thể nhìn thấy khung cảnh ông khom người xuống vuốt lông chú chó.

Giọng mẹ Nghiêm không to như bố Nghiêm, nhà bếp lại xa, Dương Trúc loáng thoáng nghe được bà nói đang đảo món gì đó, có lẽ ban nãy đang làm dở thì ra cửa bắn pháo, lại nghe thấy bà nói anh về rồi à, qua rửa tay rồi vào giúp em bưng thức ăn.

Tiếng bước chân, tiếng cười, tiếng nói chuyện, tất cả mọi thứ đều chân thực mà gần gũi, dường như đã ở ngay bên cạnh cậu, chỉ cách cậu một cánh cửa.

Hương thơm nức mũi của thức ăn bay vào qua khe cửa, phảng phất hương vị gia đình.

Dương Trúc ở trong phòng Nghiêm Duệ đã bình tĩnh lại, niềm vui muộn màng đã dần quay trở lại. Cậu hớn hở không biết phải làm sao, hỏi: "Có phải em như thế này trông rất ngốc không?" Cậu buông tay khỏi cổ anh, tự mình xử lý tóc, nhéo mặt. Nghiêm Duệ buông cậu ra, cậu xoay người lao vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong còn ngắm nghía qua tấm gương, mỉm cười.

Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất mà cậu từng được trải qua.

Dương Trúc ngồi bên cạnh Nghiêm Duệ, chẳng hề thấy gò bó tí nào cả. Mẹ Nghiêm làm một bàn tiệc lớn siêu thịnh soạn, cậu vừa ăn vừa khen tay nghề bà giỏi, có lẽ do vui quá nên cả những lời khen sến sẩm ngại nói trước đây hôm nay lại có thể bật thốt lên rất tự nhiên. Bố Nghiêm bật mở chai bia, một bàn bốn người thì ba người uống Coca, mình ông uống bia.

Dương Trúc nhìn rồi lại nhìn, trước đây cậu chưa từng uống bia nên không dám uống, nhưng cậu vẫn luôn ôm ấp sự tò mò với rượu bia, dù sao đàn ông đích thực không thể sợ uống bia rượu được! Bây giờ đã có cơ hội rồi, lại còn là sinh nhật của chính mình, cậu đột nhiên gan to bằng trời, nói: "Chú rót cho con một cốc được không ạ?"

Được bao nhiêu người đàn ông trung niên không thích cụng rượu cơ chứ? Bố Nghiêm nghe vậy thì vui vẻ, nhìn về phía vợ mình nói rõ, "Là Tiểu Dương tự muốn uống đó nhé!"

Ông rót cho Dương Trúc một cốc đầy, hai người cụng ly, Dương Trúc ngửi thử trước, khóe mắt liếc về phía bố Nghiêm đã uống một hơi cạn sạch, tự dưng cảm thấy mình cũng không thể thua, lập tức nốc toàn bộ vào cổ họng!

"Hay!" Bố Nghiêm vỗ tay cho cậu.

Mẹ Nghiêm đẩy ông một cái, "Ông ồn ào vớ vẩn cái gì đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!