Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc, hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Dương Trúc bắt đầu cảm thấy mình ngốc thật, vậy mà lại không phát hiện ra được dụng ý của Nghiêm Duệ.
Hiểu rõ về SM… Làm cách nào để hiểu được đây? Phải hiểu biết tới mức độ nào?
Hết tiết đầu tiên, Dương Trúc lấy điện thoại ra, lên Baidu tra luôn về SM. Tín hiệu ở trường khá chậm, trang mạng còn chưa tìm được, bỗng nhiên cậu bừng tỉnh.
Những kiến thức chuyên ngành không nên tra Baidu! Chắc chắn Baidu sẽ hiển thị cho cậu cả đống hình ảnh tiểu thuyết sắc dục, còn có cả đạo cụ SM nữa! Dương Trúc che kín màn hình điện thoại sợ bị bạn nào đi ngang qua phát hiện, đầu cúi thấp xuống. Trang mạng vừa tải được xong lại không hề giống với tưởng tượng của cậu. Từ SM có quá nhiều mục gây phân tâm, các mục gần như không liên quan, thậm chí các hình ảnh được liên kết chủ yếu là các biểu tượng chữ cái.
Dương Trúc vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần màn hình sẽ hiển thị toàn nội dung khó xem, ấy vậy mà bây giờ tâm trạng lại khó nói là yên tâm hay thất vọng.
Có gì hay mà phải thất vọng chứ?
c** nh* giọng hứ một tiếng, ngón tay vuốt nhẹ màn hình, đến cả mắt cũng chớp chớp vài lần, nhất thời chưa đưa ra quyết định có nên đổi sang công cụ tìm kiếm khác không hay dùng tạm Baidu, không thì phải thêm vài từ khóa mấu chốt khác.
Baidu sẽ hiển thị nội dung đồi trụy thôi, đúng vậy!
Dương Trúc thừa nhận, thích mấy thứ đen tối là bản năng của con người, ấn tượng b**n th** của cậu về SM vẫn chưa tiêu tan đâu, muốn hiểu rõ về tri thức tương quan thì phải trực tiếp xem mấy hình ảnh khiêu dâm.
Vừa thấy hồi hộp lại vừa thấy k*ch th*ch, Dương Trúc không khỏi nuốt nước bọt.
Điện thoại di động bỗng rung lên, là tin nhắn WeChat Nghiêm Duệ gửi cho cậu, chỉ ngắn gọn sáu chữ.
"Không cần vội vã vậy đâu."
Dương Trúc thật sự nghi ngờ có phải Nghiêm Duệ có thuật đọc tâm không, cậu còn chưa nói gì với anh, cũng không hỏi, thậm chí đến cả đầu cũng không xoay lại, sao anh vẫn đoán được cậu đang làm gì!
Dương Trúc ngẩng đầu quay phắt lại, Nghiêm Duệ tay cầm điện thoại, lưng dựa vào ghế, ung dung thản nhiên nhìn cậu.
Dương Trúc ghé sát vào, hỏi: "Lẽ nào anh không muốn… không muốn để em hiểu rõ nhanh hơn sao?"
Nghiêm Duệ: "Em nói xem."
Bảo Dương Trúc nói thì đương nhiên là cậu muốn rồi! Nghiêm Duệ có sở thích này, lại không có đối tượng để giải tỏa nỗi lòng, cậu thử suy nghĩ giùm anh, chắc là phải kiềm chế khó chịu lắm, giống như nửa năm đến cả năm trời cậu không bắn máy bay vậy! Cậu mê mẩn nhìn Nghiêm Duệ, trả lời: "Thế chẳng phải phí lời rồi à?"
Nghiêm Duệ hơi nghiêng người về phía trước, xoa đầu cậu, "Không cần gấp trong thời gian ngắn đâu."
Dương Trúc ngoan ngoãn để anh xoa, còn rụt cổ lại nói: "Ồ." Cậu còn nói: "Vậy anh hi vọng trong bao lâu?"
Có lẽ Nghiêm Duệ cũng rất khó gặp được người thứ hai giống như Dương Trúc, cho dù nói gì cũng có thể không cần suy nghĩ, nhưng cũng chính sự ngay thẳng này khiến Nghiêm Duệ mềm lòng. Anh nhìn Dương Trúc chăm chú, nói: "Em không cần suy nghĩ cho anh, lúc nào cảm thấy hiểu rồi thì nói cho anh là được."
Dương Trúc chớp mắt, lại không nhịn được mà bướng bỉnh, "Vậy một năm sau em mới nói cho anh!"
Nghiêm Duệ gật đầu, "Ừm, chỉ cần em có thể kiềm chế đến lúc đó."
"Hừ!" Dương Trúc bị anh nhìn thấu, ngón tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ với anh trông rất ấu trĩ, sau đó xoay đầu về. Cậu ôm điện thoại bằng hai tay ngồi một chốc, sau đó chẳng hiểu sao lại cười khúc khích.
Ài, Nghiêm Duệ tốt với cậu ghê, khoan dung với cậu ghê! Người đàn ông nhẫn nại nhất thế giới này chính là Nghiêm Duệ! Quả thật Nghiêm Duệ là kiểu người đi Tây Thiên lấy kinh cũng có thể thành công được!
Đột nhiên rất muốn được nắm tay và hôn Nghiêm Duệ, hôm qua ôm hôn nhiều lần thế rồi nhưng mà hình như chẳng thấy đủ.
Muốn nắm lấy những ngón tay Nghiêm Duệ, nhân lúc anh không chú ý mà siết lấy cổ tay anh, mạnh bạo kéo xuống, phải cẩn thận không để răng môi bọn họ va vào nhau khi hôn, rồi cả cắn nữa. Màu môi Nghiêm Duệ lúc nào cũng giữ được màu hồng nhạt, rõ ràng bình thường nhìn nhạt nhòa, cũng không trơn bóng, nhưng đến khi l**m thì rất dễ ẩm ướt, ánh nước sẽ lưu lại rất lâu trên bề mặt môi, nhờ có độ cong môi mà trông nó còn hết sức bóng.
Chính thứ này đã hấp dẫn Dương Trúc, ngày hôm qua hôn anh không biết bao nhiêu lần.
Dương Trúc là người cực kỳ dễ thất thần một mình, tư duy cậu giống như đứa trẻ lạc đường, chỉ cần rẽ ngoặt vào một chỗ là tiến vào một thế giới mới. Đột nhiên cậu nhớ lại dư vị ngọt ngào tốt đẹp ngày hôm qua với Nghiêm Duệ, vậy là sa vào bên trong không thoát ra được.
Miệng và ngón tay Dương Trúc bắt đầu ngứa ngáy, cậu dứt khoát cắn ngón tay luôn, làm giảm cảm giác muốn gây rối khi nhàn rỗi. Cậu hơi gục xuống bàn, tầm mắt không có tiêu cự cứ nhìn chằm chằm vào sách vở, chờ đến khi chuông vào tiết vang lên mới quay phắt đầu lại nói với Nghiêm Duệ, buổi trưa muốn đi ăn ở quán ăn có phòng riêng, nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!