Thật ra Dương Trúc không phải người thích khóc, khóc là yếu kém, là bất lực, dù cậu có khóc đến vành mắt cay xè hay gào đến khàn cả giọng thì cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thay đổi được gì cả. Nhưng vừa nhìn thấy Nghiêm Duệ, tuyến lệ của cậu đã mất kiểm soát trong nháy mắt, chất lỏng tiết ra ồ ạt, tầm mắt mơ hồ đã cướp mất khả năng nói chuyện của cậu. Cậu muốn gọi tên Nghiêm Duệ, nhưng mở miệng là nghẹn ngào, một câu bình thường cũng không thể thốt lên nổi.
Dương Trúc túm lấy áo Nghiêm Duệ, há miệng khóc không thành tiếng, vất vả lắm mới bật ra được, "Vì sao cậu…"
Nghiêm Duệ nói: "Cậu không trả lời điện thoại nên tôi tới tìm cậu."
Mọi sự sốt sắng và ngột ngạt trong lòng Dương Trúc như bị biến chất trong phút chốc, sự thay đổi như thể bành trướng ngập tràn trong suy nghĩ của cậu. Cậu ngẩng phắt đầu lên, thấy nhìn không rõ mặt Nghiêm Duệ nên dùng tay áo hung hăng lau nước mắt, lau mạnh đến nỗi nhức nhối cả phần da xung quanh mắt. Ngực cũng ứ đầy, thậm chí còn lan ra các ống dẫn trong cơ thể dâng lên tận cổ họng, sắp sửa tràn ra cả ngoài. Cậu lại mở miệng, phát ra tiếng khóc.
Bây giờ cậu mới hiểu, mình cảm thấy tủi thân.
Dương Trúc không quan tâm mình khóc lớn thành tiếng nữa, nước mắt cũng không lau tiếp, khóc tới nỗi bả vai trập trùng kịch liệt, yết hầu sắp nghẹt thở. Nghiêm Duệ nhìn nhưng cũng không thấy hoảng loạn gì cả, tay đẩy cửa vào trong, Dương Trúc lại túm chặt lấy anh lần nữa, giống như chỉ sợ anh kéo xa khoảng cách rồi bỏ đi. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, Nghiêm Duệ khựng động tác, tay kéo eo Dương Trúc lại đỡ lấy, thay đổi chiến lược, ôm người đi qua cửa vào phòng.
Cánh cửa khép lại, tia sáng lại một lần nữa bị ngăn cách, Dương Trúc luống cuống đè anh lên cửa một cách mạnh bạo, trong bóng tối, Nghiêm Duệ cũng ôm lấy cậu bằng tay còn lại.
"Khóc đi." Nghiêm Duệ nói: "Khóc rồi lát nữa nói chuyện."
Từ nhỏ đến hiện tại, hơn mười năm qua, đây là lần đầu tiên Dương Trúc tìm được nơi có thể òa khóc.
Lòng cậu trống rỗng, không có gì cả, thứ cảm xúc tủi thân ấm ức này thì ra lại có tính gặm nhấm đến vậy, chúng lan rộng từ trái tim cho đến đại não của cậu. Cậu tựa lên người Nghiêm Duệ, vùi đầu vào bả vai anh, nước mắt lã chã chảy ra ngoài, không ngừng tiết ra như thể điên cuồng muốn phát tiết tất cả.
Rất nhiều thứ chuyển động giữa dòng thủy triều tủi thân này, có thất bại, có ghét bản thân, có căm hận, những cảm xúc từng bị sự tức giận che lấp trước đây, cuối cùng lần này đã lộ nguyên hình.
Dương Trúc khóc mất hết hình tượng, nước mắt thấm ẩm cả vai áo của Nghiêm Duệ, còn rơi đầy trên gương mặt. Cổ họng cậu phát ra tiếng thút thít, xen lẫn tiếng gào thét không hề êm tai. Phía sau lưng dần cong, cơ thể co lại, đầu cậu trượt từ bả vai xuống ngực anh.
Trong bóng tối, bọn họ không nhìn thấy nhau. Nghiêm Duệ giơ tay xoa lưng cho cậu, ngón tay anh đặt lên chỗ lõm xuống ở cột sống rồi chậm rãi dời đi, lòng bàn tay hết lần này tới lần khác dừng trên phần xương gầy nhô lên rồi lõm xuống.
Nghiêm Duệ chẳng hề nói một câu, dưới sự v**t v* lặng thinh của anh, Dương Trúc càng khóc dữ dội hơn.
Cậu bắt đầu mở miệng phát ra không rõ tiếng, câu đầu tiên là: "Tôi không gian lận…"
Bốn chữ này cậu nói rất lâu, cứ nói được một, hai chữ là bản thân lại khóc nấc lên, cắt ngang lời muốn nói.
Nghiêm Duệ nói: "Tôi biết."
"Bọn họ biết gì chứ?" Dương Trúc nói đứt quãng tiếp, "Hôm nào tôi cũng học được… một hai tiếng… Bọn họ dựa vào đâu mà…"
Tay còn lại của Nghiêm Duệ đặt lên eo cậu, bỗng nhiên ôm cậu thật chặt, anh nói: "Cậu rất cố gắng."
Dương Trúc cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, không ngờ lại chẳng lạnh lẽo như tưởng tượng ban đầu mà lại là nhiệt độ bình thường. Sự ấm áp này vẫn còn quẩn quanh cậu, cậu lại cảm nhận được cái đói, sự vô lực khó mà đứng thẳng người lên được. Hình như Nghiêm Duệ cũng nhận ra, bèn ôm cậu, giúp cậu đủ sức đứng thẳng.
Trong giây phút ngẩn ngơ, Dương Trúc cảm thấy mình đã dựa vào anh, người con trai này có thể bao dung được mọi nỗi niềm uất ức của cậu.
Cậu khát khao sự bao dung này, cậu khẩn thiết muốn người ấy bao dung cậu thêm nữa. Tay cậu siết chặt lấy áo Nghiêm Duệ, lần này cậu nói liền mạch hơn, quyết liệt hơn lúc trước, khóc lóc lên án: "Vì sao lại không tin tôi?! Tôi và bọn nó có thù oán gì sao, dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Tôi bị giẫm đạp dưới chân, tôi ngu dại ngớ ngẩn nên không xứng được biết sao?
Đến cả bạn bè tôi cũng không thể có sao?"
"Tôi kém cỏi đến vậy sao?" Dương Trúc sụp đổ, "Cho dù có là đồ vô dụng thì cũng có tư cách một vài thứ chứ?"
Cậu không có gì cả, lớn đến từng này, hiện tại đã mười bảy tuổi rồi nhưng thậm chí đến cả sự thừa nhận của người nhà cậu cũng không giành được. Cậu ngu xuẩn, đần độn, chỉ là bản thân cậu không muốn thừa nhận thôi, đã không còn bất kỳ người nào bằng lòng tin tưởng cậu nữa. Giờ nếu không tự đối xử với bản thân tốt hơn, chẳng phải ngay đến cả sự tiếp viện cuối cùng cậu cũng đánh mất sao?
Nước mắt Dương Trúc không thể ngừng chảy, nó giống như đã bị tích trữ quá lâu trong lòng nên giờ đã tới lúc được xả ra, mất khống chế, cậu hoàn toàn không có cách khống chế nó được. Cậu mở to miệng thở hổn hển, ngón tay dùng sức quá mạnh, thậm chí móng tay còn găm vào da thịt mình qua lớp vải quần áo.
Nghiêm Duệ im lặng nghe đến cuối, tay anh chuyển từ cột sống qua sau gáy Dương Trúc. Bàn tay to phủ lên gáy cậu, xoa xoa rất nhẹ, hơi thở ấm áp phả xuống bên tai cậu.
"Cậu rất tốt."
Nghiêm Duệ hơi cúi đầu, nói vào tai Dương Trúc, "Cậu muốn gì, tôi có thể cho cậu."
Dương Trúc được ôm vào ngực anh, chợt cảm thấy mình thấp bé gầy yếu quá, không đỡ nổi một đòn trong ngực Nghiêm Duệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!