"Anh…" Cậu dựa sát vào Cố Ngộ Sâm, thổi một luồng hơi nóng vào bên tai Cố Ngộ Sâm: "Đọc cho em nghe đi."
Cậu cảm nhận được cơ thể Cố Ngộ Sâm ngày càng căng cứng, còn có nơi nóng cháy đang kề sát vào mình, Tạ Diễm nở một nụ cười đắc ý ở góc độ mà Cố Ngộ Sâm không nhìn thấy được.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy mình nhóm lửa chưa đủ lớn, lập tức há miệng cắn vào vành tai của Cố Ngộ Sâm, dùng răng nhẹ nhàng nghiến một cái, thỉnh thoảng lại l**m l**m chỗ đó.
Người ta nói rượu vào khiến cho con người ta trở nên can đảm, tuy Tạ Diễm không say, nhưng dưới sự xúc tác của rượu, cậu cũng trở nên to gan hơn.
Cậu hết lần này đến lần khác điên cuồng thử nghiệm bên bờ vực nguy hiểm, dù thế nào cậu cũng phải tìm đủ mọi cách để ép cho Cố Ngộ Sâm tự đốt hết toàn bộ lý trí của anh mới chịu bỏ qua.
"Chồng ~" Toàn thân Tạ Diễm mềm nhũn ngã vào trong ngực Cố Ngộ Sâm, hơi thở nóng hổi của cậu phả vào tai, trên cổ anh, vô cùng khiêu khích: "Có phải anh thực sự không được không đó?"
Tay của Cố Ngộ Sâm đã vô thức dán vào eo của Tạ Diễm.
Vòng eo của Tạ Diễm rất nhỏ, tưởng chừng như có thể dùng một tay ôm trọn lấy cậu. Những đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* eo cậu, trên tay có thể mơ hồ nhìn thấy những gân xanh nổi lên, tràn đầy dấu tích của sự kiềm chế.
Cố Ngộ Sâm nhìn chằm chằm vào người đang không ngừng đổ dầu vào lửa mà khiêu khích anh, đôi mắt tối lại.
Tạ Diễm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Giây tiếp theo, cậu được Cố Ngộ Sâm ôm chặt vào lòng anh.
Giọng Cố Ngộ Sâm khàn khàn: "Đừng động."
Các cơ bắp dưới lớp quần áo căng cứng, như thể từng tấc đất đều nói rõ sự kiềm chế, nó giống như giọng nói của anh, bì đè nén nặng nề, gợi cảm nhưng cũng đầy đè nén.
Cố Ngộ Sâm vỗ nhẹ vào mông Tạ Diễm: "Ngoan, em say rồi. Đi nghỉ ngơi trước đi. Nếu em còn có việc gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói."
Tạ Diễm: "…"
Hóa ra mị nhãn nãy giờ của cậu đều bị vứt cho người mù xem?
Tạ Diễm ngẩng đầu, cắn một miếng vào cằm Cố Ngộ Sâm, dùng chiếc cằm kiên nghị của anh để mài răng: "Rốt cuộc anh có làm hay không?"
Cố Ngộ Sâm không trả lời cậu, chỉ có tiếng cười khúc khích tràn ra từ cổ họng.
Tiếng cười này đã giải thích cho tất cả, Tạ Diễm biết cậu đã bị Cố Ngộ Sâm lừa.
Cậu muốn cắn anh một cái thật mạnh để trả thù, nhưng lại không nỡ. Cậu hơi ý tứ để lại một vết răng mờ trên cằm Cố Ngộ Sâm: "Sao anh biết em không say?"
Tửu lượng của cậu tốt, không dễ say, cậu đã sớm luyện tập một kỹ năng giả vờ say tuyệt vời, việc giả say này chưa từng bị phát hiện ra, vậy mà làm thế nào mà Cố Ngộ Sâm lại nhìn ra được sơ hở?
Cố Ngộ Sâm dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* lưng Tạ Diễm như thể đang v**t v* một con mèo đang xù lông.
Đương nhiên anh sẽ không nói cho Tạ Diễm làm sao anh có thể biết cậu đang giả vờ say, đây là chuyện tình thú sau này, sao có thể phá hỏng bây giờ được?
Tạ Diễm thấy anh không nói gì, híp mắt, quyết định bất chấp tất cả, dù sao cũng đã bị anh phát hiện.
Tạ Diễm ôm lấy cổ Cố Ngộ Sâm, uy h**p: "Nói không?"
Hô hấp của Cố Ngộ Sâm cứng lại, khí thế thở ra hừng hực, đôi mắt rực lên màu đỏ cuồng bạo.
Anh dùng ngón tay nắm lấy cằm Tạ Diễm, nghiêng người về phía trước rồi hôn cậu, chặn lại mọi lời đe dọa của Tạ Diễm bằng môi và lưỡi của mình.
Anh như muốn nuốt Tạ Diễm vào bụng, hôn cậu vừa mãnh liệt lại khẩn trương. Trong chốc lát, nụ hôn đó khiến cơ thể Tạ Diễm mềm nhũn, hai con mắt nhiễm đầy nước mắt.
Tạ Diễm bị Cố Ngộ Sâm ôm mông bế lên.
Bị bế lên đột ngột khiến Tạ Diễm vô thức ôm chặt Cố Ngộ Sâm, ý thức của cậu cũng dần trở lại, thừa dịp họ đang tách ra để hít một hơi, cậu cố tình nhướng mày hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!