Tạ Diễm ngồi cách cửa sổ không xa, cả người lười biếng, mơ màng sắp ngủ.
Lý Trạch Khâm đẩy ghế của mình đến cạnh Tạ Diễm, gõ ngón tay lên bàn của cậu.
"Có chuyện gì?" Tạ Diễm ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, mắt vẫn còn đang ngái ngủ.
"Tối qua đã làm gì rồi?" Lý Trạch Khâm mờ ám nhìn lướt qua khuôn mặt của Tạ Diễm, cuối cùng dừng lại trên cổ cậu, dường như đang muốn tìm những dấu vết ám muội trên người cậu để làm bằng chứng cho suy đoán của mình: "Có phải Cố Ngộ Sâm như vậy rồi như vậy không?"
Tạ Diễm ngáp một cái, trả lời: "Không có."
Chỉ sau vài nụ hôn, lại biết được ý nghĩa của 13 phút 14 giây là gì, cả buổi tối cậu đã vui tới mức mất ngủ.
Nghe được tiến độ phát triển của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm không giống như mình tưởng tượng, Lý Trạch Khâm mới đầu còn có chút kinh ngạc, sau đó nghĩ lại một chút thì lập tức thông suốt.
Cậu ta hận rèn sắt không thành thép nói: "Mày ấy, nếu mà dám nghĩ dám làm thì hôm nay đã xin nghỉ rồi."
"Tao cũng nghĩ vậy." Tạ Diễm lẩm bẩm.
Cậu cũng muốn về nhà ngay lập tức, mặc dù Cố Ngộ Sâm là kiểu hình cậu thích nhưng tính cách của cậu là như vậy, dù có suy nghĩ phóng khoáng tới đâu thì đến lúc biến suy nghĩ thành hành động, lập tức giống như xuất hiện những lớp ngăn cách, không thoát ra được.
Lý Trạch Khâm biết tính cách của Tạ Diễm, thật ra ngày đó khi Tạ Diễm chủ động đề xuất muốn làm quen với Cố Ngộ Sâm, cậu ta cảm thấy rất ngạc nhiên.
Với tính cách của Tạ Diễm, đột nhiên lại làm ra chuyện như thổ lộ ngay trong lần đầu tiên gặp mặt thì đúng là kỳ lạ.
"Rốt cuộc hôm đấy mày đã nghĩ cái gì vậy?" Sắp một tháng trôi qua, Lý Trạch Khâm vẫn không hiểu.
Tạ Diễm suy nghĩ rất đơn giản: "Khi đó tao và Cố Ngộ Sâm không quen không biết, bỏ qua cơ hội đó, ai mà biết được sau này có còn gặp lại nhau hay không."
Duyên phận thoáng qua, phải biết nắm bắt cơ hội.
Thật ra lúc đầu Tạ Diễm cũng chỉ muốn đến bắt chuyện, mục đích chính là xin được phương thức liên lạc của Cố Ngộ Sâm, rồi sau đó từ từ phát triển mối quan hệ tiến xa hơn trong tương lai.
Nhưng khi ngồi đối diện với Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm không biết mình lấy can đảm từ đâu, trực tiếp hỏi Cố Ngộ Sâm có muốn hẹn hò với mình không.
Nếu phải làm lại lần nữa, có lẽ Tạ Diễm sẽ không dám nói trực tiếp như vậy.
Suy cho cùng thì vẫn là sắc đẹp dụ người.
Vẻ đẹp của Cố Ngộ Sâm không chỉ làm mê muội con mắt của Tạ Diễm mà còn mê hoặc luôn trái tim của cậu.
Thử là biết, không thử làm sao biết có được hay không.
Vừa hay Cố Ngộ Sâm cũng bị vẻ đẹp của Tạ Diễm làm cho mê mẩn nên đã đồng ý.
Lý Trạch Khâm thấy Tạ Diễm nói đến mức lạc vào thế giới thần tiên, vẻ mặt ngốc nghếch thì đành thở dài bất lực: "Haizz, đúng là con cái lớn rồi không thể giữ trong nhà được nữa mà."
Cậu ta khua khua tay trước mặt Tạ Diễm: "Sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, kỳ nghỉ này mày định đi đâu? Có về nhà không?"
Tạ Diễm tỉnh táo lại, có vẻ như không nghe rõ câu hỏi của Lý Trạch Khâm.
Lý Trạch Khâm chỉ đành hỏi lại lần nữa.
"Không về," Tạ Diễm cũng không chắc lắm, nhưng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Khi nào đến rồi tính sau."
Lý Trạch Khâm không phải người đầu tiên hỏi câu này trong hôm nay.
Chờ đến khi sắp tan làm, Tạ Diễm đã nghe ba cuộc điện thoại, người gọi điện tới đều chỉ hỏi một câu giống Lý Trạch Khâm – Tết Đoan Ngọ có về nhà không.
Cuộc gọi thứ nhất là từ anh trai của Tạ Diễm, anh cậu nói anh ấy đang ở nước M, Tết Đoan Ngọ không về được, gửi cho Tạ Diễm một bao lì xì lớn, để Tạ Diễm cầm tiền đón Tết Đoan Ngọ vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!