Sau khi Tạ Diễm lấy được sổ hộ khẩu, cậu và Cố Ngộ Sâm cùng lên tàu cao tốc trở về thành phố K.
Ánh nắng ban trưa gay gắt, Tạ Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ tàu cao tốc, mọi nơi cậu nhìn thấy đều như được dát lên một lớp màu cam vàng của nắng, trông vô cùng ấm áp. Đó là màu sắc yêu thích của cậu, màu sắc của ánh nắng mặt trời.
Tàu cao tốc khởi hành.
Ga tàu cao tốc ở thành phố Kinh ngày càng rời xa tầm mắt của Tạ Diễm.
Lần trước rời đi cậu không dám quay đầu nhìn lại.
Thành phố này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm đối với cậu, nhưng phần lớn đều bị bao phủ bởi những bụi gai nhọn, giống như một vũng nước đọng, nhìn thì có vẻ yên tĩnh nhưng lại bốc mùi hôi thối.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại thì cậu vẫn có thể nhìn thấy một vài đóa hoa tươi tắn trong vũng nước đọng này.
Có lẽ cũng bởi những đóa hoa xinh đẹp này đã chống đỡ cậu, ngăn cản cậu rơi vào vùng nước lặng yên không thể dãy dụa.
Không biết cậu đã nghĩ gì, đột nhiên cười lớn một tiếng.
Cố Ngộ Sâm nhìn qua hỏi: "Sao tự nhiên em cười vậy?"
"Anh có thể tưởng tượng được không?" Tạ Diễm làm ra động tác của một con cua ngang ngược: "Khi em học cấp hai, em có một biệt danh siêu lợi hại luôn ấy – Cua Bá Vương!"
Cậu dùng hai tay tạo hình như hai càng cua, sau đó kẹp kẹp về phía Cố Ngộ Sâm.
"Cua Bá Vương?" Cố Ngộ Sâm nhịn cười, chân thành khen ngợi: "Vậy thì em thật lợi hại nha!"
Mỗi ghế hạng thương gia cách nhau cũng khá xa, vì vậy Tạ Diễm đi tới chỗ của Cố Ngộ Sâm, chen vào ngồi cùng một chỗ với anh, sau đó tựa đầu vào vai của Cố Ngộ Sâm: "Giờ nghĩ lại, việc này cũng khá buồn cười. Nó có chút liên quan đến anh trai của em."
***
Thật ra khi còn nhỏ Tạ Diễm rất ghét Tạ Tấn, cậu từng nghĩ rằng sự tồn tại của Tạ Tấn đã dẫn đến việc cậu bị đối xử không công bằng. Cậu chống đối việc Tạ Tấn gần gũi với mình. Thậm chí vào lúc lòng căm hận của cậu lớn nhất, cậu còn ước rằng Tạ Tấn nên biến mất khỏi thế giới này.
Có lẽ Tạ Tấn cảm nhận được việc cậu căm ghét anh ấy nên anh ấy cũng không chủ động gần gũi với cậu nữa.
Chỉ cần Tạ Diễm có mặt ở đâu, Tạ Tấn đều sẽ im lặng rời đi.
Hành động của Tạ Tấn đúng là khiến Tạ Diễm thoải mái hơn nhiều, bởi vì khi không có Tạ Tấn để so sánh, ánh mắt và sự chú ý của bà Hách sẽ quay về phía cậu, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được một chút tình thương từ mẹ.
Khi Tạ Diễm học cấp hai và Tạ Tấn học cấp ba, Tạ Diễm đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của mình về Tạ Tấn.
Khi ấy, Tạ Diễm muốn giấu mọi người trở thành một cậu bé hư, nhưng từ đó đến giờ cậu lớn lên trong môi trường khá đơn giản. Ngay cả khi Tạ Diễm hung dữ với người khác thì cũng chẳng có tí uy h**p nào cả.
Nhưng cậu lại muốn trở nên hư hỏng, lúc ấy cậu lúc nào cũng khiêu khích thành phấn lưu manh hư hỏng gần trường học, còn nhe mấy cái răng nanh nho nhỏ của mình với chúng.
Điều kỳ lạ là cho dù cậu chỉ là một con cún con vô hại, nhưng bọn lưu manh xung quanh trường vẫn sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của cậu. Cậu muốn đám lưu manh đó đi phía Đông thì chắc chắn bọn họ không dám đi về phía Tây, muốn đám lưu manh đó đi phía Bắc thì chắc chắn bọn họ không dám đi về phía Nam, phải nói là nghe lời vô cùng.
Khoảng thời gian đó là lúc Tạ Diễm oai phong nhất, mỗi lần ra ngoài đều kết bè kéo cánh đi với nhau, rất hoành tráng.
Nhưng rất nhanh bà Hách đã phát hiện và buộc cậu phải chuyển sang trường khác để tránh xa những kẻ được gọi là lưu manh này.
Tạ Diễm không có quyền để phản đối.
Khi đến trường mới, Tạ Diễm vẫn muốn phát triển thế lực mới, nhưng lần này, trước khi kịp phát triển, Tạ Diễm đã bị nhắm tới.
Rốt cuộc thì cái danh "Cua Bá Vương" cũng khá có tên tuổi ở một số trường trong thành phố Kinh. Bọn lưu manh gần trường vừa nghe Cua Bá Vương chuyển đến trường này đã muốn gặp Cua Bá Vương rồi.
Vì thế, Cua Bá Vương vừa tan học đã bị bao vây.
Tạ Tấn biết hôm nay Tạ Diễm sẽ chuyển đến trường mới nên đặc biệt xin nghỉ học một ngày để xem Tạ Diễm có làm quen hay chưa, đồng thời hối lộ bọn lưu manh trong trường làm việc cho Tạ Diễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!