Chương 49: (Vô Đề)

Tay bà vô thức nắm chặt chăn. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Tạ Diễm sắp có được cổ phần nhà họ Tạ, trong lòng bà Hách lại lo lắng, bất an như ngồi trên đống lửa. 

Bà nghe được tiếng mở cửa, ngay sau đó đèn trong phòng sáng lên, xua tan bóng tối.

Bà Hách nhìn ra phía cửa thì thấy Tạ Hành Đông bước đến. 

"Hành Đông…" Bà Hách sốt ruột hoảng hốt mở miệng, muốn biện minh cho mình: "Em tự chủ được, em không bắt bé Diễm không được ký!" 

Tạ Hành Đông ngồi xuống mép giường, lẳng lặng nhìn bà Hách. 

Đúng, lúc đó bà thực sự tự chủ được, nhưng còn về sau thì sao? Ai có thể bảo đảm về sau bà Hách cũng tự kiểm soát được? 

"Khê Nhã, em còn nhớ bảy năm trước anh đã nói gì không?" Tạ Hành Đông thẳng thắn nói, ánh mắt lại rất phức tạp, như đang quyết định điều gì. 

Sau ngày sự việc kia xảy ra, Tạ Diễm đã đi xa nhà. Bà Hách nhập viện một thời gian, sau khi dần dần bình ổn cảm xúc mới được đón về nhà. 

Lúc đó Tạ Hành Đông đã đưa ra một đề nghị với bà: Ly hôn. 

Nếu ngọn nguồn của mọi bi kịch là do cuộc hôn nhân này tạo nên, nếu chính cuộc hôn nhân này đã khiến bà Hách tự giam cầm chính mình, vậy thì chẳng phải chỉ có ly hôn mới có thể cởi bỏ gông xiềng, thả tự do cho bà hay sao?

Bà Hách lúc đó không đồng ý mà cũng không phản đối, nhưng vào buổi tối đã uống hết toàn bộ số thuốc bác sĩ kê cho, cũng may họ phát hiện kịp thời và mang bà đi cấp cứu. 

Từ đó về sau, Tạ Hành Đông không dám đề cập đến hai chữ "ly hôn" trước mặt bà Hách nữa. Bà Hách sau khi tỉnh táo lại cũng cam đoan với Tạ Hành Đông sẽ cố gắng sửa sai, bù đắp cho Tạ Diễm tình thương của người mẹ. 

Tạ Hành Đông phải thú thật khi đó ông cũng mềm lòng, thậm chí còn nuôi hy vọng viển vông rằng Tạ Diễm và bà Hách sẽ hòa hợp trở lại. Cả bà Hách đúng thật đã thay đổi dần dần, không còn can thiệp vào mối quan hệ giữa Tạ Tấn và Tạ Diễm nữa, không còn lo Tạ Diễm sẽ đoạt đi gia sản của Tạ Tấn. 

Tạ Hành Đông đã lạc quan cho rằng mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt đẹp. 

Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, chẳng phải đó cũng là một cách làm tổn thương Tạ Diễm hay sao? Hoặc nhìn từ phía Tạ Diễm, bọn họ lại một lần nữa gạt cậu ra ngoài lề. 

Tạ Hành Đông vuốt mặt cười khổ, ông đưa mắt nhìn bà Hách: "Bây giờ Tạ Tấn đã trưởng thành, lại còn rất ưu tú, Thính Hủy ở dưới suối vàng biết được sẽ rất mãn nguyện. Em đã hoàn thành di nguyện của Thính Hủy để lại một cách mỹ mãn, anh thay mặt Thính Hủy cảm ơn em."

"Nhưng Tạ Diễm cũng là con anh, mấy năm nay nó phải chịu khổ hơn một nửa nguyên nhân là vì anh không làm gì, anh thật sự thấy có lỗi với nó. Giờ đây, trên tư cách là cha thằng bé, anh mong em có thể buông tha cho nó."

Bà Hách cúi đầu, im lặng thật lâu. 

Bà đang đợi Tạ Hành Đông nói ra hai chữ kia. 

Tạ Hành Đông lẳng lặng nhìn bà chăm chú, ông nhắm mắt, ra quyết định: "Khê Nhã, chúng ta ly hôn đi." 

Tạ Hành Đông: "Anh đã liên hệ cho em một viện điều dưỡng ở nước ngoài, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi. Em ở bên đấy an tâm dưỡng bệnh, không cần lo nghĩ gì, sống thật tốt. Anh sẽ đến thăm em khi có thời gian." 

"Anh thật sự muốn ly hôn sao?" Giọng bà Hách đột nhiên trở nên sắc bén: "Nhiều năm như vậy, tôi có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Tạ hay không? Dựa vào đâu mà anh muốn ly hôn với tôi?" 

Rõ ràng cuộc hôn nhân với Tạ Hành Đông là do bà tự ép mình bắt đầu, vậy nhưng hiện tại khi Tạ Hành Đông muốn phá cái kén đã giam cầm bà suốt hai mươi mấy năm qua bà lại không chịu. 

Bà đã không thể tách mình khỏi cái kén ấy nữa rồi. 

"Khê Nhã, buông tha cho chính em và cho cả Tạ Diễm đi." Trong lời nói của Tạ Hành Đông tràn đầy mỏi mệt, lực bất tòng tâm.

Họ đã gây ra những tổn hại không thể dung thứ, nhưng quá khứ đã qua rồi, Tạ Diễm cũng đã phải chịu đựng nỗi đau mà không một ai thấu nổi. 

Ông làm cha cũng sai ở sự vô tâm, ở sự do dự, thiếu quyết đoán, vì thế cứ liên tiếp làm tổn thương Tạ Diễm. 

Vì vậy, ông buộc phải hạ quyết định ngay bây giờ. 

Ông đích thân cởi bỏ gông xiềng cho Hách Khê Nhã, trả tự do cho bà. Từ đây bà không còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Tạ nữa, càng không cần phải nhọc lòng bận tâm về người kế thừa gia sản nhà họ. 

Có lẽ chỉ có vậy thì bà mới có thể an tâm dưỡng bệnh, trở thành Hách Khê Nhã hiền lành trước kia. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!