Một tia nắng len qua khe cửa sổ chiếu lên người Tạ Diễm. Cậu rúc vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm, vươn tay bắt lấy.
Nhưng khi bàn tay cậu vừa chụp lại, ánh sáng lại lọt qua những kẽ ngón tay rồi vụt đi mất.
Trước sau như một, cậu đều không thể giữ lấy được ánh sáng của đời mình.
Tạ Diễm nghĩ đến có hơi nhụt chí.
Cậu vừa định thu tay lại, một bàn tay to lớn khác đột nhiên bao bọc lấy tay cậu, mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo.
Cái nắm tay ấm áp, khởi đầu từ bàn tay lạnh buốt lan dần đến trái tim.
Tạ Diễm ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm.
"Bắt được em rồi." Cố Ngộ Sâm nói, cúi đầu hôn lên khóe mắt ươn ướt của cậu, cử chỉ nâng niu như trân như bảo.
Em vĩnh viễn không cần phải cố nắm lấy điều gì, hãy để anh chủ động nắm lấy em.
Tạ Diễm nhìn Cố Ngộ Sâm thật kĩ, rồi quay đầu nhìn tay mình.
Tay cậu động đậy, luồn vào những kẽ ngón tay của Cố Ngộ Sâm, mười ngón đan chặt lấy nhau.
Ánh nắng chiếu xuống đôi bàn tay tạo thành một vầng sáng mỏng.
Trong một khắc ấy, Tạ Diễm biết mình đã nắm được ánh sáng rồi.
"Anh ơi." Tạ Diễm nhẹ nhàng gọi Cố Ngộ Sâm.
Cố Ngộ Sâm đáp lại: "Anh nghe."
Tạ Diễm lại yên lặng, ánh mắt dừng lại ở nơi hai bàn tay đang đan vào.
Một lúc lâu sau, cậu mới nói: "Anh hôn em đi."
"Ừm." Cố Ngộ Sâm vừa dứt lời đã cúi đầu hôn lên môi Tạ Diễm.
Anh nhẹ nhàng m*t đôi môi cậu, luồn đầu lưỡi mềm mại vào, dịu dàng l**m láp trong khoang miệng cậu, cuối cùng câu lấy đầu lưỡi Tạ Diễm, quấn lấy nhau.
Tạ Diễm ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng của Cố Ngộ Sâm, chiếc cổ thon dài trắng nõn như một chú thiên nga vươn mình.
Vị mặn ướt át lan tỏa trong môi lưỡi quấn quýt của hai người.
Động tác hôn của Cố Ngộ Sâm bỗng dừng một chút, anh ôm chặt lấy Tạ Diễm như thể muốn khảm cậu vào trong người mình.
Cái hôn lặng lẽ trở nên si cuồng, Tạ Diễm thầm cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Cố Ngộ Sâm ở nơi môi lưỡi giao hòa.
Một tay cậu nắm chặt lấy tay Cố Ngộ Sâm, tay còn lại đặt lên gáy anh, không ngừng ấn xuống.
Bọn họ hôn thật lâu, cho đến khi Tạ Diễm không thở nổi nữa mới lưu luyến tách Cố Ngộ Sâm ra.
Tạ Diễm mở miệng muốn nói điều gì thì lại vô thức phát ra tiếng nức nở.
Cố Ngộ Sâm đặt tay lên gáy cậu, ấn cậu vào người mình, dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cậu: "Anh ở đây, muốn khóc thì cứ khóc đi."
Tạ Diễm vừa định nói mình không muốn khóc, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn dài như thác đổ, không ngừng trào ra từ hốc mắt.
Ban đầu cậu còn hơi ngượng ngùng, uất nghẹn, nhưng lại không kiềm được từng giọt từng giọt nước mắt cứ rơi xuống. Sau cùng Tạ Diễm dứt khoát mặc kệ, rấm rứt vùi đầu vào lồng ngực Cố Ngộ Sâm mà khóc đến nghẹt thở.
Cố Ngộ Sâm đặt tay lên lưng cậu nhè nhẹ vỗ về, không nói lời an ủi nào mà chỉ để cậu nằm trong lồng ngực mình khóc thật to.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!