Chương 47: (Vô Đề)

Cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, nhưng Tạ Diễm lại không thấy mất  kiên nhẫn, cậu cứ để Cố Ngộ Sâm ôm eo mình, từng bước từng bước một đi lên, chậm rãi, vững chắc.

Thậm chí cậu còn không cảm nhận được thời gian đang trôi đi, chỉ muốn cùng Cố Ngộ Sâm đi mãi như thế này.

Dù cầu thang có dài đến đâu cũng phải có điểm dừng, huống chi đây chỉ là một tầng, dù Cố Ngộ Sâm đi rất chậm, nhưng cuối cùng họ vẫn đến tầng hai.

Khi bước chân của hai người vừa chạm đến sàn nhà, Cố Ngộ Sâm lập tức thay đổi tư thế, một tay đặt lên vai của Tạ Diễm, dồn một nửa trọng lượng cơ thể lên người cậu.

Bước chân lại lần nữa trở nên lảo đảo, trông như một người say rượu.

Tạ Diễm: "…"

Tạ Diễm thở dài, nhẫn nại dìu Cố Ngộ Sâm về phòng mà chẳng hề oán trách, cũng may rất nhanh đã đến phòng ngủ của cậu, Tạ Diễm duỗi tay đẩy cửa ra.

Gần nửa năm không trở về, cách trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, sạch sẽ không dính một hạt bụi, rõ ràng là biết trước cậu sẽ trở về nên đã cố ý dọn dẹp kỹ.

Tạ Diễm dìu Cố Ngộ Sâm ngồi xuống bên giường, dặn dò anh: "Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây, em đi vào trong phòng tắm lấy khăn lau người cho anh."

Say rượu nên không thể tắm rửa, chỉ có thể dùng khăn lông lau qua một chút.

Cố Ngộ Sâm thực sự rất nghe lời, Tạ Diễm bảo anh ngồi yên, anh sẽ không động đậy, nhưng mắt thì lại nhìn khắp nơi, như một đứa trẻ tò mò.

Quá mức đáng yêu rồi!

Tạ Diễm không nhịn được, cúi đầu xuống hôn Cố Ngộ Sâm.

Khi môi hai người chạm vào nhau, mắt của Cố Ngộ Sâm đột nhiên sáng lên, ôm chặt người Tạ Diễm đè xuống giường, hôn loạn xạ lên môi.

Từ lúc hai người kết hôn cho tới nay, những lúc thân mật ngày càng nhiều, kỹ thuật hôn cũng ngày càng tiến bộ, hiếm khi thấy Cố Ngộ Sâm ngẫu nhiên hôn lên môi cậu theo bản năng như vậy.

Nhưng thỉnh thoảng làm như vậy lại mang đến một cảm giác rất khác biệt.

Trong miệng Cố Ngộ Sâm vẫn còn dư vị của rượu, Tạ Diễm cảm thấy mình như cũng đang say.

Cậu bị Cố Ngộ Sâm hôn đến có cảm giác, đang muốn cùng Cố Ngộ Sâm tiến thêm một bước nữa thì người đang đè trên người cậu đột nhiên ngừng lại.

Tạ Diễm lùi lại một chút, nhìn Cố Ngộ Sâm.

Chỉ thấy anh nhíu mày, môi mím chặt đồng thời còn có thể nhìn ra anh đang hơi run rẩy, trông rất tội nghiệp.

"Anh sao vậy?" Tạ Diễm vội hỏi, cậu không hiểu vì sao Cố Ngộ Sâm lại đột nhiên biến thành như này.

Cố Ngộ Sâm ôm chặt Tạ Diễm, giọng nói khàn đặc, nhưng đầy ấm ức: "Diễm Diễm, anh không lên được."

Tạ Diễm ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra Cố Ngộ Sâm đang nói gì.

Tạ Diễm: "…"

Hiện tại cậu có thể chắc chắn Cố Ngộ Sâm thực sự đã say.

Nếu không, Cố Ngộ Sâm "dũng mãnh" ngày thường không thể nào không được.

Nhưng cậu không thể nói đạo lý với người say, Tạ Diễm chỉ có thể ôm đầu Cố Ngộ Sâm, vừa hôn vừa dỗ dành.

Có ai uống say mà không giống như trẻ con đâu?

Lời dỗ dành của Tạ Diễm rất có hiệu quả, Cố Ngộ Sâm lập tức yên lặng.

Tạ Diễm nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng một lúc sau Cố Ngộ Sâm lại ồn ào đòi tìm điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!