Tạ Diễm: "…"
Không được, không được.
Người trẻ như con tự dưng đến đó chẳng nhẽ không đủ lạc loài, không đủ xấu hổ ư?
Mẹ Cố cũng chỉ nói vui vậy thôi, thấy Tạ Diễm đã uống xong chè đậu xanh, đang định dọn chén mang vào bếp thì cậu đã đứng lên giành trước: "Mẹ ơi, cái này con đặt vào bồn rửa nhé?"
Mẹ Cố trả lời: "Ừm."
Bà cũng đứng dậy đi lấy đồ cho Tạ Diễm mang về.
Lúc Tạ Diễm từ phòng bếp đi ra, trên bàn trà phòng khách đã đặt vài bó rau diếp và ngó xuân, còn có cả một thùng xốp đựng đầy nước và hai con cá đen đang chậm rãi bơi bên trong.
"Mẹ ơi, đây là?" Tạ Diễm nhìn mẹ Cố đầy thắc mắc, không hiểu lý do.
Mẹ Cố: "Đây là ông nội của A Sâm nhờ người đưa tới."
Bà chỉ vào đám rau diếp thơm và ngó xuân: "Con đừng xem thường mấy bó rau này, chúng đều nghe hí khúc của bà nội A Sâm mà lớn. Trước kia bà cụ là diễn viên nổi tiếng, muốn nghe bà xướng một khúc quả thật là ngàn vàng cũng khó."
Ý nói là: Chỗ đồ ăn này đều là do bà cụ tự tay trồng lấy.
Tạ Diễm: "…"
Ngón tay mẹ Cố chỉ tiếp về phía chiếc thùng đựng hai con cá đen: "Hai con cá đen này là do ông nội A Sâm nuôi theo sách chuyên ngành "Kỹ thuật nuôi cá nước ngọt", chưa kể nó còn to hơn ngoài chợ nhiều, thịt cũng ngon hơn."
Tạ Diễm: "…"
"Mẹ ơi, ông bà nội ngày nào cũng vất vả thế này sao?" Cậu nhìn đám rau xanh mướt và mấy con cá mập mạp, không nhịn được hỏi.
Mẹ Cố dừng một chút, trả lời: "Cũng bình thường, dạo gần đây họ đang nghiên cứu để khởi nghiệp nuôi heo."
Tạ Diễm bỗng dưng nhanh trí: "Là vì thịt heo lên giá ạ?"
Trước đây Tạ Diễm cũng không biết giá thịt tăng giảm thế nào. Về sau cậu kết hôn với Cố Ngộ Sâm, lâu lâu cùng anh đi dạo siêu thị hoặc ra chợ mới biết gần đây thịt heo lên giá.
Cộng với việc ông nội Cố đang định nuôi heo, Tạ Diễm không thể không nghi ngờ họ nuôi heo là vì lý do này.
Mẹ Cố trầm mặc một lát rồi gật đầu thừa nhận: "Đúng thật cũng có một phần là vì vậy."
Tạ Diễm: "…"
Cậu biết ngay mà.
Mẹ Cố lấy tư cách là người từng trải, vỗ vai Tạ Diễm: "Rồi con sẽ quen thôi."
Tạ Diễm cười lại với bà, thẳng thừng: "Con quen rồi ạ."
Không phải cậu nói quá đâu.
Thật ra không phải là vấn đề quen hay không quen, là vì người nhà họ Cố dù sống thế nào thì cũng không làm ảnh hưởng đến người khác, vậy nên cũng không cần người khác phải cố làm quen với cách sống của bọn họ.
Mẹ Cố quan sát biểu hiện của Tạ Diễm, biết cậu không nói dối mới hài lòng cười cười, chuyển đề tài.
Tạ Diễm và mẹ Cố đã cùng nói chuyện về rất nhiều điều trong sinh hoạt thường ngày, dù là chuyện cỏn con bà cũng không hề thấy cậu tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Trò chuyện được hơn nửa giờ cũng đến lúc Tạ Diễm phải rời đi.
Mẹ Cố cũng không giữ cậu lại, chỉ giúp cậu mang đồ xuống xe ở tầng dưới rồi nói với Tạ Diễm: "Hôm nay mẹ không giữ con ở lại ăn cơm nữa, sau này có thời gian cứ ghé qua nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!