Chương 40: (Vô Đề)

Tạ Diễm đưa ra một vài ý kiến cần thay đổi, nhưng không yêu cầu nhà thiết kế thực hiện những thay đổi quá lớn.

Cậu chính là một khách hàng vô cùng dễ tính.

Khi đến đây hai ngày trước, anh ta đã trải qua cảnh tượng thực sự quá lớn, bây giờ nhà thiết kế nghĩ lại, vẫn có thể cảm nhận được hàng chục con vẹt đang rì rào liên tục bên tai mình.

Cho nên hôm nay khi đến đây, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sợ rằng cảnh tượng hai ngày trước sẽ tái diễn, không ngờ hôm nay đến văn phòng lại không có bao nhiêu người, mà người đưa ra quyết định cũng là một người dễ nói chuyện.

Cảm thấy hơi trống rỗng một cách vô lý.

Nhà thiết kế thầm nghĩ.

Nhưng vẻ ngoài thì lại rất nghiêm túc: "Có thể hỏi một chút về các đồng nghiệp của cậu được không?"

Hai ngày trước khi anh ta đến đây, trong văn phòng có mười mấy người đang làm việc, hôm nay đến đây lần nữa, thì chỉ còn vài người lác đác.

"Bọn họ ấy à," Ánh mắt Tạ Diễm quét qua văn phòng một lượt, rồi cười nói: "Ở đây chúng tôi làm việc khá tự do, họ muốn đến thì đến, muốn nghỉ thì nghỉ, không có yêu cầu khắt khe nào cả."

Nhà thiết kế ngập ngừng một chút, cúi đầu nhìn qua bản vẽ trong tay: "Vậy văn phòng ở tầng bảy này là gì?"

Tạ Diễm: "Ông chủ thấy văn phòng của chúng tôi quá đơn sơ, trang thiết bị không đầy đủ nên đã phân tầng bảy cho chúng tôi làm văn phòng."

Nhà thiết kế hít một hơi lạnh, văn phòng này còn quá đơn sơ sao? Yêu cầu phải cải tạo lại toàn bộ tầng bảy thành văn phòng mới? Dù đã lên tầng bảy xem qua, nhà thiết kế vẫn phải cảm thán ông chủ của Tạ Diễm quả thật là giàu có hào sảng.

"Được, hôm nay tới đây thôi, tôi sẽ gửi bản thiết kế cho đội thi công sau." Nhà thiết kế chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, cả người lập tức trở nên nghiêm túc: "Bây giờ tôi muốn hỏi một vấn đề cuối cùng."

Tạ Diễm làm một động tác mời: "Cứ hỏi đi."

Ánh mắt nhà thiết kế chân thành: "Bộ phận của các cậu còn thiếu người không? Hoặc là làm sao để có thể ứng tuyển vào bộ phận của các cậu?"

Thời gian làm việc tùy ý mình, không có cấp trên quản lý, văn phòng tương lai rộng lớn với đầy đủ trang thiết bị – đây chính là công việc trong mơ của anh ta không còn nghi ngờ gì nữa.

Tạ Diễm: "…"

Này! Anh đến đây để thiết kế chứ không phải đến để nhảy việc!

***

Sau khi tiễn nhà thiết kế xong, Tạ Diễm quay lại chỗ của mình.

"Tao thấy rồi, hôm nay mày lái xe đến, thật là hiếm thấy đó." Lý Trạch Khâm ném cho Tạ Diễm một gói bánh quy, hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn lái xe?"

Tạ Diễm rất khiêm tốn.

Làm bạn thân của Tạ Diễm, Lý Trạch Khâm biết rằng Tạ Diễm có vài chiếc xe, nhưng vì trước đây căn hộ của Cố Ngộ Sâm đều gần công ty, nên Tạ Diễm không chọn lái xe đi làm, phần lớn thời gian đều là đi xe buýt.

Quần áo và các đồ dùng khác của Tạ Diễm đều là hàng hiệu, những người không nhận ra sẽ nghĩ rằng Tạ Diễm chỉ là một người bình thường.

Đúng vậy, một người bình thường sở hữu hàng chục căn hộ và cửa hàng.

Chìa khóa xe nằm ngay trên bàn làm việc của Tạ Diễm, cậu cầm lên vung vẩy trước mặt Lý Trạch Khâm: "Quà Thất Tịch."

Dù là biểu cảm hay giọng nói đều không che giấu được sự khoe khoang.

Lý Trạch Khâm biết Tạ Diễm không khoe khoang về thương hiệu Lamborghini, mà là người đã tặng xe cho cậu.

Lý Trạch Khâm tặc lưỡi tỏ ra ngạc nhiên nói: "Cố Ngộ Sâm mỗi ngày đều tự mình đi xe đạp 28, nhưng lại không tiếc tay mua quà cho mày, rốt cuộc là anh ta keo kiệt hay là hào phóng đây?"

Với bản thân thì keo kiệt, nhưng với Tạ Diễm lại tiêu tiền như nước, dường như không hiểu khái niệm tiền bạc là gì vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!