( Tạ Diễm – – Xie Yan: xie trong xie xie ý là cảm ơn, yan trong wang houhou, phát âm Yan: yǎn. Ý nghĩa cơ bản của từ "Yan" là tên của viên ngọc đẹp và sáng.
Mấy cái ý nghĩa của tên Gà không rành lắm do không biết tiếng Trung, lên baidu tra thì nó ra nghĩ để sửa nha)
Trước đó hai người bảo muốn thử xem, giờ lại bắt đầu quá trình, quá trình diễn ra việc này cực kỳ quái dị.
Mà hai đương sự lại không cảm thấy có vấn đề gì, người này vừa giới thiệu xong thì người kia tiếp lời.
"Cố Ngộ Sâm," Cố Ngộ Sâm tự giới thiệu, giọng nói trầm thấp, lúc này dường như còn mang theo ý cười nhàn nhạt, rất quyến rũ: "Cố trong chiếu cố, Ngộ trong kiến ngộ (gặp mặt), Sâm trong trân bảo*."
(* Cố Ngộ Sâm – – Gu Yuchen, chen trong Tianchen : báu vật thiên nhiên)
Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm vừa gặp đã quen, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi đã có thể trò chuyện vui vẻ với nhau, nếu không phải sắp muộn giờ làm thì có lẽ họ vẫn sẽ tiếp tục.
Lý Trạch Khâm vốn là đi ăn trưa cùng Tạ Diễm, kết quả lại một mình cô đơn.
Lý Trạch Khâm nhìn đồ ăn trước mặt, thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy mùa xuân thật sự đã đến với người bạn độc thân hơn 20 năm của mình.
Ba người tách ra ở cửa nhà ăn, Tạ Diễm vẫn luôn nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Cố Ngộ Sâm.
"Con trai, mau hoàn hồn!" Lý Trạch Khâm đưa tay vẫy vẫy trước mặt Tạ Diễm, chậc chậc, linh hồn cậu đi theo Cố Ngộ Sâm luôn rồi.
Cho đến khi bóng dáng Cố Ngộ Sâm biến mất khỏi tầm nhìn, Tạ Diễm mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Lý Trạch Khâm.
Giọng cậu lơ mơ: "Khâm Khâm ơi, tao sắp nở hoa rồi."
Lý Trạch Khâm bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Tao ngửi được mà."
Hai người vừa nói vừa đi lên tầng trên của công ty, bước chân Tạ Diễm nhẹ nhàng, phảng phất như sắp bay lên, vừa nhìn là biết đã bị sắc đẹp câu hồn.
Lý Trạch Khâm vẫn bình tĩnh trở lại văn phòng, cậu ta ấn vai Tạ Diễm, đẩy cậu ngồi lên ghế: "Đừng có phê nữa! Bình tĩnh! Tém tém lại chút đi!"
"Ò." Tạ Diễm gật đầu, đưa tay lau gương mặt nóng bừng bừng, lại hít sâu một hơi, nhưng trái tim trốn trong ngực vẫn còn đang sung sướng nhảy múa, cậu bĩu môi: "Khâm Khâm, mày đang làm khó tao đó."
Lý Trạch Khâm: "…"
Hoa hơn hai mươi năm không nở, giờ nở một cái lại dữ tợn đến vậy.
Đột nhiên Lý Trạch Khâm có hơi lo lắng cho Cố Ngộ Sâm, không biết Cố Ngộ Sâm có chịu được sự nhiệt tình bùng nổ như núi lửa này của Tạ Diễm hay không.
Nhưng sự nhiệt tình bùng nổ như núi lửa này của Tạ Diễm lại không cháy tới Cố Ngộ Sâm. Trước mặt Lý Trạch Khâm, Tạ Diễm là một núi lửa phun trào, nhưng trước mặt Cố Ngộ Sâm, cậu lập tức tịt ngòi.
Vì sao á?
Vì đây là lần đầu yêu đương trong 25 năm cuộc đời của Tạ Diễm. Ngoài sự táo bạo được thể hiện ra trong ngày đầu thì những lần gặp mặt sau với Cố Ngộ Sâm, cậu gần như khắc luôn chữ "Thuần khiết" lên mặt.
Tạ Diễm là người khổng lồ trong tư tưởng, người lùn trong hành động*. Sau khi dũng cảm thực hiện bước đầu, cậu sẽ không biết làm gì tiếp theo.
(* câu nói của Lênin, châm biếm những người nói mà không làm)
Nếu chỉ mình Tạ Diễm như vậy, còn Cố Ngộ Sâm ở đầu tàu thì cũng không sao. Chỉ cần Cố Ngộ Sâm chủ động một chút thôi, Tạ Diễm sẽ tìm cách đuổi kịp bước chân của anh, đạt được cuộc sống nhân sinh mỹ mãn.
Nhưng cái người Cố Ngộ Sâm này lại rất để tâm đến sự "tôn trọng" và "lễ nghi", một khi có suy nghĩ mạo phạm nào đó với Tạ Diễm, anh đều sẽ hỏi ý kiến của cậu trước.
Lần đầu cả hai nắm tay nhau là vào buổi hẹn hò đầu tiên.
Hôm ấy là ngày thứ ba sau khi hai người quyết định thử tìm hiểu nhau, lúc Tạ Diễm tan tầm thì nhìn thấy Cố Ngộ Sâm cùng chiếc xe đạp 28 đứng cách cửa công ty không xa.
Lý Trạch Khâm trực tiếp chửi tục để bày tỏ lòng khiếp sợ của mình: "Vãi, vậy mà thật sự là xe đạp Phượng Hoàng kìa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!