Chương 39: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, là ngày lễ dành riêng cho các cặp đôi yêu nhau, có thể tạm gác lại sự dè dặt thường ngày, để trong ngày lễ này, trong bầu không khí nhà hàng ngập tràn tình yêu này, họ thoải mái ôm nhau, hôn nhau, không ngần ngại bày tỏ tình yêu về phía đối phương.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm trở lại vị trí của mình, nhà hàng đã sắp xếp vị trí cho hai người ngồi đối diện nhau, nhưng đột nhiên Cố Ngộ Sâm lại trở nên dính người, kéo ghế qua ngồi sát vào bên cạnh Tạ Diễm.

Nếu không phải nhà hàng không có ghế đôi thì có lẽ Cố Ngộ Sâm đã yêu cầu một chiếc ghế đôi, quyết tâm muốn ngồi chung một chiếc ghế với Tạ Diễm.

Tuy rằng Tạ Diễm chê bai, nhưng lại rất vui vẻ với hành động kéo ghế qua ngồi bên cạnh mình của Cố Ngộ Sâm, khóe miệng không khỏi cong lên.

Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm vừa ăn vừa trò chuyện.

Hai người cũng không bàn về một chủ đề cụ thể nào, mà nói từ trời nam đến đất bắc, từ những chuyện xa xôi đến gần gũi, đề tài nói chuyện không tự giác được lại xoay quanh việc đánh trống của Tạ Diễm.

Tạ Diễm nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Lúc còn học trung học, em từng tham gia một ban nhạc, chơi được hai năm, nhưng đến năm thứ ba bởi vì phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên ban nhạc đã giải tán. Anh đừng nhìn vừa rồi em tiêu sái trên sân khấu như vậy, thật ra em cũng rất căng thẳng, đã lâu không chạm vào, tay cũng cứng cả rồi." 

"Rất êm tai." Cố Ngộ Sâm khích lệ, ánh mắt lại dừng trên d** tai trái của Tạ Diễm lần nữa.

Trên d** tai có một chiếc khuyên tai đính kim cương nhỏ, Cố Ngộ Sâm đã thấy khi Tạ Diễm còn ở trên sân khấu.

Cố Ngộ Sâm nhớ rõ ràng trên d** tai của Tạ Diễm không hề có lỗ.

Dường như Tạ Diễm cũng cảm thấy sự nghi hoặc của Cố Ngộ Sâm, cậu duỗi tay sờ sờ d** tai trái của mình: "Đây là khuyên tai kẹp, không cần lỗ cũng có thể kẹp trực tiếp lên. Vì tạo hình hôm nay nên em đã cố ý chọn nó."

Cậu nói xong còn nghiêng đầu lại gần trước mặt Cố Ngộ Sâm, cho anh xem chiếc khuyên tai kẹp trên d** tai cậu.

Nhưng thứ đầu tiên Cố Ngộ Sâm nhìn tới lại không phải là chiếc khuyên tai đính kim cương nhỏ, mà là d** tai đỏ bừng vì bị kẹp chặt của Tạ Diễm.

Anh không dấu vết mà nhíu mày, lại không yêu cầu Tạ Diễm lấy ra, mà đưa tay nhẹ nhàng chạm vào d** tai của Tạ Diễm một chút, rồi hỏi cậu: "Có thể tháo ra cho anh xem được không?"

Tạ Diễm cũng không nghi ngờ anh, dùng cả hai tay để gỡ khuyên tai kẹp xuống.

Cảm giác lúc mới đeo còn không có mãnh liệt như vậy, nhưng một lần gỡ xuống này lại khiến cho Tạ Diễm cảm thấy d** tai mình nóng rát, không phải rất đau, nhưng lại có chút khó chịu.

Lúc đó, cậu bỗng hiểu ra vì sao Cố Ngộ Sâm lại kêu mình gỡ kẹp tai xuống, bởi vì anh đã thấy được d** tai bị kẹp đến đỏ rát của cậu.

Tạ Diễm thuận thế làm nũng: "Có chút đau, anh, anh thổi cho em một chút đi."

Cố Ngộ Sâm ngậm một viên đá lạnh, tiến lại gần Tạ Diễm, nhẹ nhàng thổi khí.

Luồng khí mát lạnh thổi lên d** tai của Tạ Diễm, cảm giác nóng rát khó chịu trên lập tức được xoa dịu.

Lại có chút nhột.

Tạ Diễm không nhịn nổi lại né tránh, vừa cười vừa nói: "Được rồi, được rồi, nhột quá."

Giây tiếp theo, Cố Ngộ Sâm lại ngậm lấy d** tai của Tạ Diễm, để viên đá lạnh lăn một vòng trên d** tai.

Tạ Diễm bị lạnh đến rùng mình, ngay lập tức hiểu ý tứ của Cố Ngộ Sâm.

"Lần sau em sẽ không đeo khuyên tai kẹp nữa." Tạ Diễm ngoan ngoãn ngồi thẳng, giống như một học sinh ngoan hứa hẹn.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại bắt đầu nghịch ngợm, chống cằm, nháy nháy mắt với Cố Ngộ Sâm: "Anh, em đeo kẹp tai có đẹp không?"

Cố Ngộ Sâm siết chặt chiếc kẹp tai trong tay, cuối cùng lựa chọn ăn ngay nói thật: "Đẹp."

Tạ Diễm cười rạng rỡ, vẻ mặt như thể "quả nhiên không ngoài dự đoán của em".

d** tai của cậu trông có vẻ tròn trịa hơn so với người bình thường, nắn vào có cảm giác mềm mềm. Cố Ngộ Sâm thích nhất là ôm lấy cậu từ phía sau, rồi dùng răng cắn nhẹ vào d** tai của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!