"Không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi." Lý Trạch Sâm uống một ngụm trà sữa, nhìn Tạ Diễm thỉnh thoảng lại rơi vào trạng thái cáu kỉnh, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Chẳng phải chỉ là hẹn hò Thất Tịch thôi sao, ra ngoài ăn bữa cơm xem một bộ phim…"
Cậu nhướng mày, nhìn Lý Trạch Khâm với vẻ ám muội: "Nhưng mà mấy thứ đó đều không quan trọng, không phải là tìm một cái khách sạn dành cho cặp đôi, rồi tận hưởng thật tốt đêm Thất Tịch lãng mạn mới quan trọng hay sao?"
Tạ Diễm lại lướt sang một trang web khác: "Đây là lễ Thất Tịch đầu tiên của tao và Cố Ngộ Sâm, sao có thể trải qua một cách đơn giản như vậy.
Lễ Thất Tịch đầu tiên, càng có ý nghĩa hơn.
"Cũng phải." Lý Trạch Khâm tỏ vẻ tán thành: "Nhưng đây là phiền não của đôi tình nhân bọn mày, không biết khi nào tao mới được có loại phiền não như này đây."
Tạ Diễm liếc nhìn cậu ta một cái, không thương tiếc mà vạch trần: "Hễ là mày có dũng khí của kẻ trộm cắp thì đã sớm theo kịp tà tâm của mày rồi, có thể đổi lấy vô số phiền não mà mày muốn."
Nói thẳng ra, Lý Trạch Khâm mới là vua khoác lác chân chính, nói đủ điều trước mặt Tạ Diễm, tuyên bố mình đã "duyệt qua" vô số đàn ông. Nhưng thực tế thì sao? Đến nay vẫn chưa dám thả thính ai, mãi mãi dừng lại ở giai đoạn nói suông.
Lý Trạch Khâm ưỡn ưỡn ngực: "Sao lại nói ông đây không có dũng khí? Dũng khí của ông đây rất lớn đó! Ông đây chỉ là tự trọng thôi! Không phải ai cũng có thể lọt vào mắt xanh của ông đây được đâu!"
"Hứ~" Tạ Diễm không tin, hứ một tiếng với Lý Trạch Khâm rồi quay đầu lại tiếp tục xem kế hoạch hẹn hò.
Ở thành phố K có rất nhiều địa điểm thích hợp để hẹn hò. Trong đó, nơi được đề cử nhiều nhất chính là vòng đu quay của thành phố.
Trong lòng Tạ Diễm cũng rất muốn lên đó ngồi một lần, không phải chỉ vì truyền thuyết khi lên đến đỉnh đu quay, mà còn là vì lần trước khi hẹn hò với Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm cũng đã có ý định cùng cậu ngồi đu quay.
Nhưng vì lý do sợ độ cao của cậu, cuối cùng vẫn không ngồi được.
Tuy rằng cuối cùng Cố Ngộ Sâm đã dùng một cách khác để bù đắp tiếc nuối cho việc đó, nhưng hiện giờ khi nhìn thấy vòng đu quay, nội tâm Tạ Diễm lại nóng lòng muốn thử.
Không phải chỉ là sợ độ cao thôi sao?
Trong lòng Tạ Diễm thầm khích lệ bản thân, đứng dậy đi đến gần cửa sổ sát đất ở bên kia rồi thoáng nhìn xuống.
Mới chỉ liếc mắt một cái, Tạ Diễm đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác như thể muốn ngã xuống dưới đó. Dù biết rõ nơi cậu đang đứng hiện tại rất an toàn, nhưng chân cậu vẫn mềm nhũn, phải dựa vào tường, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
"Khâm Khâm!" Tạ Diễm nhắm mắt gọi người.
Lý Trạch Khâm nhìn thấy cả người cậu đang dựa vào cửa sổ, mặt mũi trắng bệch, lập tức chạy nhanh qua đỡ lấy, đưa cậu trở về chỗ ngồi của mình: "Mày biết rõ chính mình sợ độ cao mà còn tới cái chỗ đó làm gì?"
Tạ Diễm tự biết mình đuối lý, ngồi ở chỗ của mình uống nửa cốc nước mới hòa hoãn lại được, lẩm bẩm nói: "Tao muốn thử xem thôi."
Thử xem liệu có thể khắc phục được hay không, nếu được thì đi thử địa điểm hẹn hò số một của thành phố K.
Lý Trạch Khâm không hiểu vì sao Tạ Diễm lại muốn thử, nhưng cũng thấy vẻ nghiêm túc và chút thất vọng trong ánh mắt của Tạ Diễm, cậu ta duỗi tay khẽ gõ vào trán Tạ Diễm một cái: "Không cần thiết phải ép buộc bản thân như vậy, thật sự không cần thiết."
Lý Trạch Khâm vừa dứt lời, chuông điện thoại của Tạ Diễm cũng vang lên.
Tạ Diễm cầm lấy điện thoại mở WeChat ra, là tin nhắn anh trai cậu gửi đến.
Nói đúng ra thì là một cái thông báo chuyển khoản.
Anh trai chuyển cho cậu hai trăm nghìn.
[Anh cả đã chuyển khoản cho bạn.]
Anh cả: Ngân sách lễ Thất Tịch.
Vương Hỏa Hỏa: …
Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc vò đầu. jpg
Anh cả: Tuy hôm nay là lễ Thất Tịch, nhưng em vẫn nên tiết chế chút!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!