Chương 36: (Vô Đề)

Khi mọi người thấy sắc mặt Tạ Tấn trong nháy mắt tối sầm, đại khái cũng đoán được Tạ Tấn không biết chuyện bác sĩ Lý là bác sĩ chuyên khoa nam giới, nên cái gọi là đi khám bệnh của anh ấy hẳn là một câu chuyện khác. 

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Tạ Tấn và bác sĩ Lý với ánh mắt ám muội. 

Tạ Diễm vừa tò mò vừa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần phương diện kia của anh cậu không có vấn đề gì là tốt rồi.

Nhưng nhìn dáng vẻ của bác sĩ Lý, có lẽ anh ta đã quên anh trai cậu là ai, nhưng anh trai cậu dường như có chút canh cánh trong lòng. 

Lý Trạch Khâm đứng bên cạnh Tạ Diễm, nhỏ giọng mà giải thích một câu bên tai Tạ Diễm: "Anh trai tao bị mù mặt, không phải người rất quen thuộc thì cơ bản sẽ không nhận ra." 

Bác sĩ Lý mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân, sao có thể nhớ rõ từng người trông như thế nào? Trong chốc lát không thể nhớ ra Tạ Tấn có phải là bệnh nhân của mình hay đã từng gặp nhau trước đó cũng là điều dễ hiểu, có thể tha thứ được.

Tạ Tấn cũng ý thức được mình đã phạm phải chuyện nhầm lẫn xấu hổ, lập tức mượn đà xuống dốc: "Chắc là tôi đã nhận nhầm người rồi."

Về phần có nhận nhầm người hay không, Tạ Tấn liếc nhìn bác sĩ Lý, ánh mắt tối sầm.

Anh ấy có chút nghi ngờ, bác sĩ Lý thật sự không nhớ ra anh ấy hay không dám nhớ tới?

Từ khi Tạ Tấn nói mình là bệnh nhân của bác sĩ Lý, bác sĩ Lý đã nhìn chằm chằm Tạ Tấn rất lâu, đúng là anh ta mắc chứng mù mặt, nhưng nếu ai đó có vẻ ngoài vô cùng đặc biệt, anh ta vẫn có thể nhớ được.

Tạ Tấn trông rất đẹp trai, nếu quả thật đã gặp qua hơn nữa còn tiếp xúc với anh ấy, thì anh ta hẳn là không nên quên người này.

Vị Bác sĩ Lý này, nhìn có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng những người quen biết anh ta đều biết rằng anh ta không hề lạnh lùng, chỉ là lúc nào cũng suy nghĩ về mọi thứ. 

Bác sĩ Lý làm gì cũng rất nghiêm túc, nếu anh ta thật sự muốn biết điều gì đó, anh ta sẽ nghiên cứu nó rất kỹ lưỡng. Đừng nhìn vào vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta, thật ra phần lớn thời gian anh ta đều như đi vào cõi thần tiên xa xôi, suy nghĩ về các vấn đề học thuật và các bệnh án mà mình đang tiếp nhận. 

Người ta đều nói rằng làm nghề nào yêu nghề đó, bác sĩ Lý đã thể hiện câu nói này một cách triệt để. Đối với anh ta, cuộc sống chính là công việc, công việc chính là cuộc sống, nói ba câu thì cả ba đều không rời khỏi chuyên môn của mình. Anh ta làm việc rất tận tâm trên cương vị của mình, đồng thời cũng không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để tuyên truyền.

Trong mắt anh ta, chỉ khi tạo dựng được danh tiếng mới có thể tiếp nhận những bệnh nhân mắc các căn bệnh hiểm nghèo, phức tạp. 

Lần này thật hiếm hoi, trong đầu anh ta không nghĩ đến bệnh nhân hay các ca bệnh, mà là Tạ Tấn.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta thực sự tìm được thông tin liên quan đến Tạ Tấn từ dòng sông ký ức, đôi mắt phượng sáng lên, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh. 

Anh ta nhìn thẳng về phía Tạ Tấn, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi nhớ ra đã gặp cậu ở đâu rồi."

Giây tiếp theo, anh ta lại áy náy nói: "Hôm đó tôi uống say, nếu tôi đã nói điều gì đó không nên nói hoặc làm điều gì đó không nên làm thì tôi xin lỗi cậu."

Tạ Tấn nhớ đến đoạn ký ức không mấy tốt đẹp kia, khóe miệng co rút vài cái: "Cậu không có làm gì cả."

Chỉ là nhân lúc say rượu mà kiểm tra "c** nh*" của Tạ Tấn cả đêm, rồi tuôn ra một đống thuật ngữ chuyên môn, khiến Tạ Tấn thiếu chút nữa nghi ngờ rằng mình thực sự có vấn đề. 

Kết quả là, ngày hôm sau bác sĩ Lý tỉnh dậy lại vỗ mông chạy lấy người, để lại cho anh ấy 1.888 nhân dân tệ phí thuê, thật sự coi anh ấy như một người bạn trai thuê vậy. 

À, bác sĩ Lý còn để lại một tờ giấy chẩn đoán, trên đó viết: Các chức năng đều bình thường, đủ bền bỉ, rất khỏe mạnh.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nếu không phải vì quá sốc khi bất ngờ gặp lại bác sĩ Lý, Tạ Tấn thật sự sẽ không nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó. 

Khi bác sĩ Lý nghe nói đêm đó không có chuyện gì xảy ra, anh ta liền thở phào nhẹ nhõm, thật lòng nói: "Không làm gì là tốt rồi."

***

Uống say, làm những việc không nên làm. 

Quần chúng ăn dưa bên cạnh lộ ra vẻ mặt như thể vừa ăn được một quả dưa lớn, quả nhiên còn có một câu chuyện khác đằng sau!

Tạ Diễm cũng nhìn anh trai mình và bác sĩ Lý với vẻ mặt đầy tò mò, cậu cũng muốn biết đêm đó bác sĩ Lý uống say rốt cuộc đã làm gì mà để anh trai mình phải nhớ mãi không quên như vậy?

Tạ Tấn cảm nhận được ánh mắt của Tạ Diễm, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Tạ Diễm một cái: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!