Hôm nay Tạ Diễm tỉnh dậy rất sớm.
Chính xác mà nói là nửa đêm hôm qua cậu không thể nào ngủ ngon. Cứ nhắm mắt một cái là nghĩ ngay đến việc hôm sau phải gặp mặt gia đình Cố Ngộ Sâm.
Cậu cứ không ngừng tự nhủ rằng mặc kệ cha mẹ Cố Ngộ Sâm đối đãi mình như thế nào, chỉ cần Cố Ngộ Sâm yêu cậu là đủ. Nhưng có những việc, dù có nghĩ thoáng đến thế nào thì cũng không kìm được lo lắng.
Bởi đó là cha mẹ Cố Ngộ Sâm, là những người rất quan trọng đối với anh, Tạ Diễm từ tận đáy lòng rất mong được họ mở lòng chấp thuận.
Cố Ngộ Sâm lờ mờ có thể đoán được Tạ Diễm đang hồi hộp vì điều gì, nhưng anh cũng không định an ủi hay khuyên cậu bớt lo lắng mà chỉ duỗi tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng ngân nga bên tai, còn vuốt lưng Tạ Diễm coi cậu như con nít.
Ban đầu Tạ Diễm còn muốn cười Cố Ngộ Sâm coi mình như trẻ lên ba, nhưng không được bao lâu đã chìm vào lời ngân vô thanh vô điệu của anh mà ngủ quên mất.
Vậy nên còn quên trêu chọc Cố Ngộ Sâm, cậu thấy anh bị điếc tông rồi.
Tạ Diễm ngủ liền một mạch đến tờ mờ sáng, xem đồng hồ còn chưa đến 6 giờ.
Đây là lần đầu tiên cậu dậy trước cả Cố Ngộ Sâm. Nhưng cậu cũng không muốn rời giường nên nằm yên đó nhìn Cố Ngộ Sâm ngủ.
Chồng cậu thực sự rất đẹp trai!
Tạ Diễm thầm vui vẻ trong lòng mà cảm thán một câu, rất cẩn thận vươn tay lên tủ đầu giường để lấy điện thoại, chụp mấy tấm Cố Ngộ Sâm khi đang ngủ.
Ánh sáng có hơi tối, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến chất lượng nhan sắc của Cố Ngộ Sâm. Lúc ngủ, gương mặt anh bớt đi vài phần sắc bén, trở nên hiền hòa đi không ít.
Tạ Diễm thấy mỹ mãn mà chọn ra một tấm ảnh làm hình nền điện thoại, rồi tiếp tục nhìn ngắm ngũ quan của anh.
Càng nhìn càng thích!
Cậu nhịn không được mà tranh thủ lúc Cố Ngộ Sâm còn đang ngủ, thò lại gần lén lút thơm một cái lên mặt anh.
Còn chưa kịp lùi về, lại có cảm giác như trời đất quay cuồng. Giây tiếp theo Tạ Diễm đã bị Cố Ngộ Sâm đè dưới thân, vừa thấy anh định hôn xuống thì cậu nhanh chóng ngăn anh lại: "Còn chưa đánh răng đâu."
Cố Ngộ Sâm lập tức thuận thế hôn lên tay Tạ Diễm một cái, tiếng nói khàn khàn còn lưu lại chút buồn ngủ lười biếng cất lên: "Chào buổi sáng."
Tạ Diễm đáp lại anh: "Chào buổi sáng."
Hai người còn âu yếm thêm một lúc mới cùng nhau rời giường vào phòng tắm đánh răng.
Toàn bộ quá trình đều không cần Tạ Diễm phải động đậy, nước có Cố Ngộ Sâm đưa, kem đánh răng có Cố Ngộ Sâm lấy, khăn lông cũng là Cố Ngộ Sâm vắt. Tạ Diễm chỉ thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh, rửa mặt xong thì trao anh một cái hôn coi như phần thưởng.
Hai người cọ tới cọ lui từ phòng tắm đi ra, Cố Ngộ Sâm vào bếp chuẩn bị bữa sáng, Tạ Diễm đứng phát ngốc trước tủ quần áo.
Mặc thế này có quá tùy tiện không?
Thế này thì có hơi cũ quá không?
Thế kia thì hơi bất ổn không?
…
Cậu chọn tới chọn lui, chọn mãi không ra một bộ vừa lòng, bao nhiêu lắng lo đều bộc lộ hết ra khi chọn đồ.
Lâu đến nỗi Cố Ngộ Sâm đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi mà mãi chưa thấy Tạ Diễm đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh cởi tạp dề đi vào phòng thì thấy Tạ Diễm đang cầm một bộ quần áo luống cuống tay chân, trên giường cũng đã ném ra mấy bộ.
Tạ Diễm thấy Cố Ngộ Sâm bước vào thì như gặp được cứu tinh, bước ngay ra chỗ anh tiếp đón: "Anh, giúp em xem xem hôm nay em nên mặc cái gì?"
Cố Ngộ Sâm biết Tạ Diễm hồi hộp nên đến đặt tay lên vai cậu, vỗ về vài cái trấn an rồi nghiêm túc giúp cậu chọn đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!